“Ta là được ba môi sáu lễ, ngồi kiệu hoa lớn được rước vào Ninh Vương phủ, là quý thiếp. Ngươi dù có mang luật pháp Bắc Lương ra, cũng không thể tùy tiện đánh chết ta! Còn về họ, chết thì cũng đã chết rồi, còn lôi ta vào làm gì?”
“Những người này vì ngươi mà mất mạng, trong lòng ngươi không có chút hổ thẹn nào sao?” Lâm Diệu Âm giận dữ nói.
“Chỉ là mấy cái mạng tiện thôi, cho dù không có ta, họ cũng khó thoát khỏi trận lũ lụt này. Đằng nào cũng chết, chết vì bệnh và chết đuối có khác gì nhau đâu?” Tống Thanh Vận hỏi ngược lại.
Nàng ta vừa nãy giết Tử Trúc không chớp mắt, lúc này ngược lại lại thành Bồ Tát cứu khổ cứu nạn rồi.
Những người đó có liên quan gì đến nàng ta sao?
Dám vọng tưởng bắt nàng ta đền mạng cho những tiện dân đó, họ xứng đáng sao?
Lâm Diệu Âm thấy Tống Thanh Vận coi thường mạng người như cỏ rác, lại không hề có chút hối cải nào, không nói thêm lời thừa, “Đánh cho ta!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT