Nàng chưa từng thấy người nào trơ trẽn đến vậy.
Lợi dụng đậu tương Vương phi để lại để tô vẽ bản thân, tự biến mình thành Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn. Sau đó tự ý thu thập đậu tương, hại vô số dân chúng mắc đậu mùa, nàng ta không nói đến việc xin lỗi dân chúng, ngược lại đổ hết tội lỗi lên đầu Vương phi, biến Vương phi thành bia đỡ đạn.
Vừa nãy, nếu không phải Vương Gia đến kịp thời, e rằng tính mạng của Vương phi đã bỏ mạng ở đó rồi.
Đây há là một cái quỳ nhẹ nhàng của nàng ta có thể đền bù được sao?
“Nô tỳ, nô tỳ thật sự không biết sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng đến vậy.”
Tống Thanh Vận khẽ cụp mắt xuống, vẻ mặt tủi thân: “Khi tỷ tỷ đi không nói, nô tỳ làm sao biết đậu tương tỷ tỷ để lại không phải lấy trực tiếp từ vảy đậu của bệnh nhân. Hôm đó có rất nhiều dân chúng đến tiêm chủng, nhưng đậu tương tỷ tỷ để lại không còn nhiều, nô tỳ không muốn làm dân chúng thất vọng… cũng muốn, cũng muốn vì Vương Gia, vì tỷ tỷ mà chia sẻ nỗi lo, nên mới…”
Bộ dạng khóc lóc thút thít của nàng ta thu hút một số bệnh nhân đang vây xem, họ xì xào bàn tán về hai người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT