Giang Bác liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó nhìn nhìn đầu cô, có chút hối hận vì lúc trước đã để cô tiếp xúc với quá ít người. Sớm biết có một ngày sẽ rời khỏi phòng thí nghiệm... anh vẫn không muốn cô tiếp xúc với quá nhiều người.
Sau khi thân thiết với bọn trẻ, Tống Sở cũng biết tên của một vài đứa. Con cái của nhà họ Mã cũng có tên thật, nhưng ngay cả tên là gì mà bọn nhóc cũng không biết, không chừng ngay cả người lớn cũng không nhớ rõ, dù sao mọi người đều gọi bọn nhóc bằng biệt danh. Ba đứa cháu lần lượt được gọi là trứng ngỗng, trứng vịt, trứng gà. Hai cháu gái lần lượt được gọi là Đại Nha, Nhị Nha
Tống Sở thầm nghĩ, nếu như lại có một em trai nữa chẳng lẽ bị gọi là trứng chim sao?
Mặt khác, người nhà họ Mã cũng biết địa vị của hai đứa nhỏ trong nhà họ Tô.
Hai đứa nhỏ cần phải gần gũi với nhà họ Mã bọn họ.
Còn chuyện để nhà họ Tô nhận nuôi con cái nhà họ Mã, càng không cần nhắc tới. Không phải ông cụ Tô không có con cháu, nếu muốn nhận nuôi đứa nhỏ cùng huyết thống, người ta cũng tự có, nhưng mà người ta lại rất để mắt đến hai đứa nhỏ này.
Mã Đại Trụ và Mã Tiểu Trụ không có ý kiến gì, vốn dĩ bọn họ cũng không muốn để người khác nuôi con mình, cho nên mọi chuyện không thành, bọn họ cũng không cho rằng đó là chuyện lớn.
Về phần vợ Đại Trụ và vợ Tiểu Trụ, hai người họ cảm thấy hơi thất vọng. Nhưng không dám biểu lộ ra ngoài, nhất định phải khen ngợi cô ba, tạo quan hệ tốt với cô ba. Nói những điều tốt đẹp về hai đứa nhỏ, nói những đứa nhỏ rất xinh đẹp khiến người thích.
Mã Lan đương nhiên biết bọn họ miệng một đằng lòng một nẻo, nhưng cũng không sao, bà cũng không quan tâm nhiều như vậy, chỉ cần mặt ngoài tốt, liền thuận theo: “Mọi người nói rất đúng, toàn bộ cái huyện này chị chưa thấy ai xinh đẹp hơn bọn nhỏ.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play