Thầy có thể nghĩ thông là tốt, đi thủ đô cũng là chuyện tốt, nhiều người muốn có cơ hội này mà không được đấy. Đừng nói là thủ đô, tỉnh thành cũng không thể đi được.”
Tô Chí Phong nói: “Tôi vẫn cảm thấy, người ta nhắm vào con trai của tôi mà tới, tôi chỉ là nhân tiện được hưởng ké.”
“Cái gì mà hưởng ké? Tô Chí Phong thầy kém hơn ai? Phải làm thật tốt, để các đồng chí ở thủ đô biết được người đi ra từ huyện Bình An nhỏ bé của chúng ta cũng có năng lực, không phải là đồ bất tài, càng hổ thẹn thầy càng phải nổ lực.”
Điều mà Tô Chí Phong nghĩ trong lòng là, nếu đi đến thủ đô, ông vẫn phải tìm cơ hội để học chuyên sâu. Dù sao ở thủ đô có rất nhiều trường đại học, cũng không cần phải xa gia đình.
Nếu như đợi vài năm nữa, thật sự sẽ phải vào đại học cùng con trai và con gái.
Hình ảnh đó không đẹp.
Bên công xưởng thép, Mã Lan nói với Xưởng trưởng Cao về chuyện mình phải đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play