Người đàn ông tên là Trương Bưu không có ý tứ gì trả lời: “Nó đâu phải nòi giống của ông đây, nuôi làm gì, tốt nhất chỉ nuôi con bé kia thôi.”
Dì thứ tư cũng lộ ra vẻ thương hại. “Đúng là nên nuôi nó, con bé có triển vọng như vậy, ai nuôi cũng sẽ không thiệt hại gì. Tuổi còn nhỏ như vậy mà có thể viết sách, nhất định phải có đầu óc tốt, hơn nữa đứa con sinh ra khi lớn lên nhất định sẽ thông minh.”
Nghe được lời này, hai vợ chồng này thật đúng trong lòng có chút dao động, nghĩ đến con mình đầu óc hỏng hóc, bọn họ chỉ có thể trông cậy vào con dâu tương lai sẽ sinh một đứa cháu trai thông minh. 'Con dâu nhỏ' họ mua của người khác trông chả lanh lợi, về sau khó mà trông cậy, so sánh thêm sẽ khiến cho họ tiếc nuối đến đau lòng.
Lưu Mãn Thúy nói: "Hối hận có ích gì, đều đã là con nhà người ta, cũng không thể giành lại được.
Dì Tư lắc đầu: “Đứa bé mới có vài tuổi, hiện tại đã nuôi thì phải nuôi cho lớn. Đáng tiếc!"
Ngày đầu tiên khai giảng, Giang Bác đã lái chiếc xe nửa mới kia của mình đi học.
Thân xe đã thay đổi, cuối cùng cũng là màu sắc nguyên bản của vật liệu thép, không tính là đẹp nên không có gì đáng ngạc nhiên. Hơn nữa, xe đã được trang bị thêm một cái mái che tránh mưa để khi trời mưa vẫn có thể lái xe.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT