Mã Tiểu Trụ nói: “Thật ra cũng không có gì, đại đội vì có Tiểu Bác nên mỗi lần lấy phân hóa học đều rất thuận lợi. Mẹ nói, người trong đội cũng không ngốc.”
Mã Lan mỉm cười, có một số việc người ta trong lòng thì hiểu nhưng vẫn không muốn coi chuyện này thành sự thật, coi như là người ở quê gửi tặng chút ấm áp cho bọn họ đi.
Trời ngày càng lạnh hơn, nên Mã Lan muốn giữ hai đứa em ngốc ở lại ăn cơm, Tô Chí Phong vội vàng giúp đem đồ vào trong nhà, sau đó vào bếp hỗ trợ làm chút đồ ăn.
Người một nhà vây quanh nồi bánh trôi nóng hổi, Mã Đại Trụ và Mã Tiểu Trụ chỉ hận không thể nuốt luôn lưỡi của mình, đã lâu bọn họ không được ăn loại thức ăn trắng mịn như vậy.
Thừa dịp đang ăn đồ nóng, Mã Lan hỏi thăm người trong nhà như thế nào.
Mã Đại Tru xúc động nói: “So với trước tốt hơn nhiều rồi, trước kia sản lượng lúa mì vụ xuân không cao, mọi người còn chưa cảm thấy gì, chờ sau khi lúa nước mọc lên, mới giật mình, được một nghìn một trăm cân. So với trước kia nhiều hơn năm trăm cân, lúc thu hoạch, cả đội đều bật khóc. Sau đó, đậu, lạc cũng phát triển tốt hơn, mọi người đều nói năm nay là năm bội thu, cuối năm chia lương thực, mọi người tính thử, cả hoa màu và lương thực cộng lại thì mỗi nhà đều không phải chịu đói. Đội trưởng còn nói, chờ năm mới cho em nuôi nhiều thêm vài con heo.”
Nghe được tin, người nhà họ Tô đều vui mừng không thôi, Tống Sở cười không khép được miệng. Cảm thấy may mắn không cần chờ tới khi cô học làm nông, bằng không mọi người còn phải chịu đói bụng dài dài, thật sự may mà có anh Tiểu Bác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play