Hắn nắm chặt công văn ấy, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. La Tinh Lam năm đó ra đi rất dứt khoát, lúc bỏ trốn đã đốt hết những vật dụng viết lách của nàng, không để lại thứ gì cho hắn. Không ngờ sau mười mấy năm, hắn lại có thể nhìn thấy nét bút của nàng…
Bỗng nhiên tay không còn gì, công văn ấy lại bay trở về tay Đế Phất Y. Hắn phủi phủi công văn như thể bắn rớt những thứ không sạch sẽ bám trên đó, lại liếc nhìn Tuyên Đế: “Bệ hạ bây giờ tổng nên tin rồi chứ?”
Tuyên Đế bất đắc dĩ lắc đầu, cười gượng nói: “Trẫm chưa bao giờ hoài nghi Tả Thiên Sư.”
Lúc này tự nhiên không còn ai hoài nghi nữa.
Đế Phất Y thu công văn lại, ánh mắt cuối cùng quay về trên mặt Cố Tích Cửu: “Ngươi thì sao?”
Cố Tích Cửu đang có chút xuất thần, thuận miệng lên tiếng: “A?”
“Bây giờ ngươi đã tin bổn tọa là vị hôn phu của ngươi chưa?”
Cố Tích Cửu sửa lời hắn: “Theo lời Tả Thiên Sư nói, hẳn là sau khi ta xông ra khỏi Hắc Ám Rừng Rậm trước mười lăm tuổi thì hôn ước mới thành lập, bây giờ… vẫn chưa thể tính.”
Ánh mắt Đế Phất Y chớp động, cười, chỉ là nụ cười này nhìn qua rất nguy hiểm: “Dù bây giờ có tính hay không, ngươi chỉ cần có thể sống sót xông ra khỏi Hắc Ám Rừng Rậm, vậy thì chỉ có thể gả cho bổn tọa, không thể tơ tưởng người khác nữa!”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play