Trong tay "bang" một tiếng mở ra cây quạt: "Các ngươi không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn bản tôn. Năm đó đám chúng sinh Lục Giới kia không thiếu kẻ ngáng chân bản tôn. Bản tôn thiết kế cuồng tai cho bọn hắn cũng là để cho họ một bài học."
"Vậy ngươi khi nào tìm được tâm ma của Tích Cửu?"
"Ba vạn 5000 năm trước." Phạn Thiên Thế cũng không che giấu: "Bản tôn vô tình đi ngang qua đại lục này, thấy được phiến sa mạc nhỏ này. Khi đó nó cũng chỉ bằng một thôn trấn, lơ lửng trên không, không người có thể tiến vào. Bản tôn tò mò, liền vào xem. Phát hiện tâm ma bị phong ấn bên trong. Khi đó nàng ta còn chỉ là một sợi ý niệm, ngay cả dung mạo cũng không có, nhưng bản tôn nhìn thấy nó lại có cảm giác chán ghét quen thuộc..."
Hắn liếc Cố Tích Cửu một cái, nói: "Hơi thở của nó khi đó quá giống ngươi năm đó! Trông như vô hại, nhưng lại làm tổn thương người vô hình. Hơn nữa nó căn bản không nhớ rõ ta!"
Cố Tích Cửu khẽ mím môi: "Bổn tọa chỉ hối hận một chuyện." Nàng nhìn chằm chằm Phạn Thiên Thế từng câu từng chữ nói: "Năm đó mắt ta phải mù đến mức nào, mới có thể thu ngươi làm đệ tử?!"
Sắc mặt Phạn Thiên Thế hơi trắng, lại cười lạnh một tiếng: "Bản tôn là kẻ kế nhiệm Sáng Thế Thần do trời định. Khi đó ngươi thu ta làm đệ tử chẳng qua là thuận theo thiên mệnh..." Hắn ngừng lại một chút, nói: "Buồn cười là khi đó ta vẫn luôn tâm sinh ái mộ với ngươi, không dám có chút làm trái. Cái ta mong mỏi cả đời chẳng qua là ngươi có thể nhìn ta nhiều hơn một cái, có thể đối tốt với ta hơn một chút..."
Cố Tích Cửu không nói gì. Nàng không có ký ức kiếp trước, xem những hình ảnh kia cũng chỉ là nhìn vài trường hợp, mà đều là có liên quan đến Đế Phất Y. Cho nên nàng cũng không biết khi đó mình đối với Phạn Thiên Thế như thế nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT