Chẳng lẽ nơi mình bị phong ấn lại nằm trong tảng đá lớn này sao?
Đế Phất Y nhìn kỹ, nơi đây quả thật là một tảng đá. Sau khi băng bó xong vết thương cho Đế Hạo, hắn liền đặt con trai lên một khối tảng đá lớn để nó nằm nghỉ ngơi thẳng thớm.
Hắn dạo quanh một vòng nhỏ, thật trùng hợp, lại đứng ngay trước khối đá tro đen nơi Cố Tích Cửu bị phong ấn.
Khối đá này chẳng khác gì những khối đá khác, cao chừng một người rưỡi, sờ vào lạnh lẽo cứng rắn.
‘Cố Tích Cửu’ biết hắn không tài nào nhận ra, trong lòng đắc ý, nhưng mặt lại tỏ vẻ lo lắng: “Phất Y, Hạo nhi thế nào rồi?” Giọng điệu như một người mẹ hiền.
“Tạm ổn, may mà cứu kịp thời, chắc là không sao. Tuy nhiên, nó cần tĩnh dưỡng một canh giờ ở đây mới có thể hoạt động.” Đế Phất Y tiến về phía nàng: “Lại đây, để ta xem thương thế của nàng. Nàng bị thương ở đâu?”
Ánh mắt ‘Cố Tích Cửu’ khẽ lóe lên, ngoan ngoãn đưa tay ra, để hắn bắt mạch cho mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT