Hoa Càn quận trong lòng đau đớn, lại không biết an ủi thế nào, lặng lẽ đi theo bên cạnh nàng.
Nghẹn nửa ngày sau, rốt cuộc lại nhớ tới một câu: “Ngài có mệt không? Để thuộc hạ đỡ ngài?”
“Đa tạ, bất quá không cần.” Vân Khinh La rốt cuộc khống chế được cảm xúc, nghiêng đầu đối hắn cười, trong mắt nước mắt chưa khô, nụ cười như hoa khi càng thêm nhu nhược đáng thương.
Giọng nói chuyện của bọn họ cực thấp, mà cái huyệt động này có tiếng gió rì rào, tiếng nước ào ào, lời nói của bọn họ cũng không mấy người có thể nghe được.
Đế Phất Y ở phía trước hơi nhếch môi, ngầm lắc đầu.
Cố Tích Cửu vừa mới xem xét một chỗ nước sâu trong huyệt động, vừa quay đầu lại thấy Đế Phất Y khóe môi khẽ nhếch, hơi ngây người: “Ngươi cười cái gì?”
Đế Phất Y dùng ống tay áo che miệng: “Em không cảm thấy bổn quân cười lên càng đẹp mắt?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT