“Đây là kim sang dược, thoa hồng bên ngoài da, uống lam dược, vô luận vết thương nghiêm trọng đến đâu chỉ cần dùng nó, nghỉ ngơi một canh giờ liền có thể khôi phục hành động lực. Nghỉ ngơi một ngày là có thể khỏi hẳn.”

“Đây là……”

Long Tư Dạ đưa Cố Tích Cửu đến Trân Bảo Các của mình, không nói hai lời liền lấy ra vài loại trân quý đồ vật giới thiệu cho nàng.

Có chữa thương, có bổ sung thể lực, có phòng thân…… Nhiều vô số một đống lớn.

Hắn thập phần săn sóc, đem mấy thứ này đều để vào một cái túi trữ vật màu ngân bạch, cùng nhau đưa tới tay Cố Tích Cửu.

Cố Tích Cửu không nhận: “Long tông chủ, ta đã nói rồi, ta không phải người mà ngươi muốn tìm.” Nàng quay người sải bước đi ra ngoài.

Long Tư Dạ: “……”

Hắn chậm rãi đi ra, thấy Cố Tích Cửu đứng ở một lan can trước ngắm phong cảnh.

Trân Bảo Các được xây dựng trên đỉnh núi cao, xung quanh có vòng bảo hộ, dưới vòng bảo hộ là vạn trượng vực sâu, dãy núi uốn lượn như câu.

Nơi đó phong cảnh hiểm trở mà tú lệ, cô gái kia dựa lan can đứng ở đó, gió thổi khiến quần áo và tóc dài của nàng phần phật bay múa, có một vẻ đẹp tiêu sái.

Đôi mắt Long Tư Dạ hơi thâm.

Sao có thể không phải nàng đâu?

Nàng không biết hắn quen thuộc khí chất của nàng giống như quen thuộc chính mình……

Hắn có lẽ sẽ nhận lầm những người khác, nhưng tuyệt đối sẽ không nhận lầm nàng!

Nàng vì làm nhiệm vụ thường thường là ngàn mặt nữ lang, nhưng ở trước mặt hắn, nàng là mặt thật nhất……

Ánh mắt hắn dừng lại trên trán nàng, những đốm đỏ ở đó dường như lại nhạt đi một chút.

Nàng rốt cuộc còn nhỏ, ngũ quan chưa nở rộ, nhưng trưởng thành về sau hẳn là một mỹ nhân.

Hắn lại cẩn thận nhìn kỹ lông mày nàng, thật sự cùng nàng kiếp trước có bảy tám phần giống nhau, so Cổ Tích Tích phải giống nhiều hơn……

Đặc biệt là khí chất, càng giống đến mười phần mười!

“Tích Cửu, cảnh trí nơi này thế nào? Có giống năm ấy chúng ta cùng đi Quách Lượng Thôn không?” Long Tư Dạ đi tới đứng sóng vai với nàng.

Thần sắc Cố Tích Cửu đạm mạc: “Quách Lượng Thôn? Ngô, tên này có chút điền viên khí. Không ngờ Long tông chủ còn đi qua nơi bình dân như vậy.”

Long Tư Dạ: “……”

Hắn nhẹ nhàng thở dài: “Nơi đó cách biệt với thế nhân, dân phong thuần phác, ta nói ta thích nơi này, về sau tự do liền ở đó định cư cũng không tệ. Ngươi nói ngươi có thể bồi ta, vừa lúc ở trên vách núi luyện tập khinh công đề túng thuật. Đêm đó ngươi thậm chí hứng thú bừng bừng vẽ một bản đồ sân viện……”

Cố Tích Cửu không nói, thần sắc cũng không có gì biến hóa.

Long Tư Dạ nhìn quanh bốn phía: “Ta đi vào Thiên Vấn Hậu Sơn, trước hết thích chính là nơi này, cho nên tự tay tu sửa tòa độc viện này, mọi thứ ở đây có giống như lúc trước ngươi vẽ không?”

Giống thì sao?

Vật vẫn còn đó, người đã khác, tâm cảnh cũng không phải tâm cảnh năm xưa.

Cố Tích Cửu vịn lan can cổ xưa, nhìn mây cuộn mây tan dưới chân núi, gió vén lên mái tóc dài của nàng, có một sợi bay tới trước người Long Tư Dạ……

Dây buộc tóc thoảng hương, người kia liền ở bên cạnh.

Long Tư Dạ không nhịn được đi nắm tay nàng đặt trên lan can: “Tích Cửu……”

Động tác Cố Tích Cửu rất nhanh, nàng giơ tay lùi về phía sau một cái, Long Tư Dạ nắm hụt, trong lòng cũng tựa như trống rỗng.

“Long tông chủ, ngươi có hổ thẹn với ta sao?” Cố Tích Cửu cười như không cười nhìn hắn.

Nàng rõ ràng cái đầu không cao, nhưng khi cười như vậy nhìn hắn, Long Tư Dạ thế nhưng cảm thấy một tia lạnh lẽo khó hiểu.

Dáng vẻ này của nàng hắn rất quen thuộc, năm đó nàng đối với người ngoài thường thường là biểu cảm này, nhàn nhạt lạnh lùng, phảng phất cự người ở ngàn dặm xa.

Nàng rõ ràng cách hắn rất gần, khoảng cách giơ tay có thể với tới. Lại phảng phất cách hắn rất xa, xa đến mức hắn liều mạng muốn tới gần cũng không tới gần được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play