Lần này Tả Thiên Sư xuất hành cùng một đoàn xe, chiếc xe của hắn chậm lại, những chiếc xe tùy tùng khác dĩ nhiên cũng đi theo chậm lại. Vừa rồi một trận bay nhanh, mọi người đều thở hổn hển, giờ đây cuối cùng được thở phào nhẹ nhõm, mọi người nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo và tóc bị gió thổi rối, tránh để chủ thượng ưa sạch sẽ nhìn thấy lại bị chỉnh.

"Chủ thượng, lại bắt được một con Chim Tìm Tung!" Có người báo cáo với Đế Phất Y trong xe.

"Quy củ cũ, nướng đi." Đế Phất Y lười biếng phân phó.

Thiếu niên tùy tùng bên ngoài: "... Rõ!"

Hắn xót xa nhìn con chim đang ra sức giãy giụa trong tay. Chim Tìm Tung cực kỳ hiếm thấy, một con đáng giá vạn lượng vàng, huống chi là loài chim do Thiên Vấn Tông dùng bí pháp nuôi dưỡng, giá trị càng không thể lường. Nhưng trong một buổi, Tả Thiên Sư đã phân phó nướng ba con! Dù hương vị loài chim này rất ngon, nhưng... vẫn là phung phí của trời!

"Chủ thượng, có giữ nguyên kế hoạch hành tẩu không? Phía sau có người theo dõi!" Lại có người đến trước xe báo.

"Rất xa?"

"Khoảng một dặm đường, người đó ẩn thân."

"Để người đến gần một dặm mới phát hiện, chim ưng của các ngươi mắt không tinh sao?" Giọng Đế Phất Y lạnh lùng.

Thiếu niên báo cáo bên ngoài không dám nói lời nào, con chim ưng kim mao mắt tròn trên vai hắn rụt cổ lại, đề phòng dựng đứng đám lông trên đầu, sợ cũng bị nướng luôn.

"Bá!" Từ trong thùng xe ném ra một chiếc đai lưng rộng: "Cắt đứt chiếc đai lưng này, chia ra để trên mười hai chiếc xe, chạy về mười hai hướng khác nhau."

Thiếu niên kia đỡ lấy đai lưng, nhận ra đây chính là chiếc của vị viên ngoại tròn vo mà chủ thượng vừa ôm lúc nãy. Lập tức vẻ mặt hắn có chút vi diệu, nhưng không dám hỏi nhiều, lập tức làm theo.

Tả Thiên Sư làm việc không thích giải thích với thuộc hạ. Lần này họ cũng chỉ nhận mệnh lệnh mà chạy tới, trước đó không hề biết Tả Thiên Sư muốn bắt ai. Sau này thấy Tả Thiên Sư đại nhân ôm từ trong xe người ta ra một quả cầu tròn vo, ai nấy đều bị sét đánh, chỉ là không dám hỏi mà thôi.

Tả Thiên Sư không thích người khác lại gần, ngày thường ngay cả tiên nữ cũng khó mà đến gần hắn ba thước. Thuộc hạ của hắn đều cảm thấy chủ thượng như thiên thần, không hòa nhập với phàm nhân, tự nhiên cũng không gần gũi với ai hay vướng bận tình cảm. Hắn nên cô độc và cao cao tại thượng.

Sau này nghe nói hắn ở trong hoàng cung dắt tay Cố Tích Cửu, tuy ở giữa còn lót một lớp vải, các thuộc hạ của hắn cũng đã đủ kinh ngạc, cảm thấy chủ thượng của họ khó khăn lắm mới có người gần gũi như vậy, thế mà nàng lại bỗng dưng biến mất, không khỏi khiến người ta tiếc nuối.

Tuy nhiên, mọi người cũng không để trong lòng. Họ dĩ nhiên cũng nghe danh tiếng của Cố Tích Cửu, biết nàng gần đây rất nổi bật, nhưng dung nhan dù sao cũng xấu xí, lại còn là vị hôn thê của Thập Nhị Hoàng Tử. Một người như vậy thật sự không thể sánh với một đầu ngón chân của chủ thượng.

Chủ thượng dù có động lòng với nữ nhân cũng sẽ không động lòng với một nha đầu miệng còn hôi sữa.

Vụ Tả Thiên Sư dắt tay nha đầu diễn xiếc kia họ còn chưa tiêu hóa hết, thì lại thấy Tả Thiên Sư quang minh lỗi lạc ôm một vị viên ngoại xấu xí hình quả cầu ra ngoài. Khoảnh khắc ấy, trong lòng mọi người quả thực là sấm sét cuồn cuộn! Ầm ầm vang vọng trên trán.

Mọi người mặt ngoài giữ bình tĩnh, trong lòng đã có đủ loại suy đoán. Các tùy tùng ban đầu còn lầm bầm Tả Thiên Sư đại nhân có phải đoạn tụ không, nên mới ôm người ta, mới cho người ta cùng ngồi chung một xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play