Cố Tích Cửu cười, tiêu sái xoay người: “Vậy chỉ có thể tính ngươi xui xẻo! Đúng rồi, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, lần trước độc chỉ là khai vị, ngươi chỉ cần vận công là có thể bức ra, nhưng độc lần này thì không thể đâu nha, ngươi cần phải bình tâm tĩnh khí đả tọa ba ngày, trong thời gian này không được vọng động bất kỳ linh lực hay nội lực nào, nếu không… Hắc hắc!”

“Nếu không thì sao? Độc này của ngươi còn có thể đòi mạng bổn tọa sao?” Đế Phất Y nhướng mày.

“Ồ, nếu không đòi mạng, ta người này tâm từ, dễ dàng không sát sinh. Độc này nhiều nhất là làm ngươi sau này nhân đạo không thể, cũng không có gì. Thôi được, ngươi không sợ biến thành thái giám thì cứ việc động thủ, cứ việc tới truy ta!” Cố Tích Cửu phất phất tay, thân hình vừa chuyển, tiêu sái thuấn di biến mất ——

Bờ sông trở lại yên tĩnh, một làn gió thổi qua, thổi tung tà áo Đế Phất Y bay lượn.

Trong không khí dường như mờ mịt hương rượu, hương cá, cùng với mùi hương u nhàn nhạt trên người nàng…

Đế Phất Y ngồi ở đó, ống tay áo rũ xuống, hắn nhìn mặt hồ một lát, bỗng nhiên cười.

Ban đầu chỉ là khóe môi cong lên, tiếp theo liền cười thành tiếng.

Tiếng cười từ tính, như gió lướt rừng trúc, như nguyệt xuyên qua song cửa sổ, tiếng cười càng lúc càng lớn, mặt hồ gần đó dường như cũng bị tiếng cười của hắn cảm nhiễm, nổi lên những gợn sóng nhàn nhạt.

Cười đủ rồi, hắn lười biếng ngồi trên ghế, ánh mắt thoáng nhìn về một nơi nào đó: “Bốn đứa các ngươi, cút ra đây đi!”

Bốn phía có tiếng gió vang lên, bốn vị thiếu niên lăng không xuất hiện, bọn họ ăn mặc thanh quý, khuôn mặt tuấn tú, đúng là những thiếu niên chèo thuyền lúc trước. Bọn họ hiển nhiên khinh công cực tốt, khi hạ xuống đất bụi nhỏ không nổi, những bông hoa trên mặt đất cũng chỉ hơi cong gập dưới chân họ.

Bốn vị này sau khi hạ xuống đất cùng nhau hướng Đế Phất Y hành lễ: “Chủ thượng!”

Đế Phất Y nhướng mày nhìn bọn họ: “Các ngươi xem kịch vui lắm nhỉ? Bổn tọa trúng độc cũng không ra xem một cái?”

Bốn thiếu niên ngẩn ra, cùng nhau kiên quyết lắc đầu: “Trên đời này không ai có thể làm chủ thượng trúng độc, chủ thượng làm như vậy, có lẽ là có thâm ý gì…”

“Không, bổn tọa trúng độc.” Đế Phất Y khinh phiêu phiêu phun ra mấy chữ, còn nâng ống tay áo lộ ra một ngón tay, giống như giơ một lá cờ.

Bốn người kia nhìn rõ màu sắc ngón tay hắn thì sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, ngón tay ngọc trắng muốt vốn có giờ phút này đã tím tái, đặc biệt là phần đầu ngón tay, quả thực chính là màu tím nho!

Tả Thiên Sư thật sự trúng độc!

Bốn người ngây người một lúc, bốn đôi mắt lấp lánh tỏa sáng: “Chủ thượng, đây là độc gì?”

“Chủ thượng, trúng độc này cảm giác thế nào?”

“Chủ thượng, ngài thật sự trúng độc rồi!”

“Chủ thượng…”

Đế Phất Y liếc nhìn họ một cái, bốn tên nhãi ranh này là biểu tình gì vậy?!

Không lo lắng cho chủ nhân, ngược lại tất cả đều là vẻ tò mò như phát hiện tân đại lục…

Hắn cười, đuôi lông mày khóe mắt ẩn ẩn nhếch lên: “Các ngươi dường như còn khá tò mò? Có phải còn hơi vui sướng khi người gặp họa không?” Hắn cười ấm áp, nhưng không khí xung quanh lại tựa như mang theo gió lạnh.

Bốn thiếu niên: “…” Bọn họ cuối cùng cũng tỉnh ngộ ra biểu tình của mình không đúng, vội vàng nhanh chóng điều chỉnh biểu tình, hướng Tả Thiên Sư đại nhân bày tỏ lòng son sắt.

Bốn thiếu niên thật sự không lo lắng, trên thiên hạ này có thể làm Tả Thiên Sư thật sự trúng độc người còn chưa ra đời đâu!

Tả Thiên Sư đại nhân của họ là vô địch.

Đế Phất Y lại liếc nhìn họ một cái, thở dài nhẹ nhõm, không trách mắng họ nữa, hắn giơ ngón tay lên nhìn, như thể cũng đang xem một thứ hiếm lạ.

Một lát sau, ngón tay tím của hắn nhẹ nhàng bắn ra vào không trung, một sợi huyết tím từ đầu ngón tay hắn bay ra, chưa kịp rơi xuống đất đã hóa thành mây tía tiêu tán. Mà đầu ngón tay hắn cũng khôi phục vẻ trắng nõn như ngọc vốn có, ngay cả một vết nứt nhỏ cũng không có.

Rất hiển nhiên, độc đó trong lúc hắn giơ tay nhấc chân đã được giải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play