Chén rượu ngon quá đỗi, Cố Tích Cửu bất tri bất giác đã uống quá chén. Khuôn mặt nhỏ của nàng ửng hồng, đôi mắt cũng ngập nước: “Cung chủ, người có muốn ta ca một khúc không?”

Đế Phất Y chống cằm nhìn nàng: “Bổn tọa không nghe những tiếng ca không phải tiếng trời. Tiếng ca không hợp ý bổn tọa sẽ khiến bổn tọa khó chịu, muốn cắt lưỡi người ta, ngươi xác định muốn hát?”

Cố Tích Cửu mím môi nhỏ, ngạo nghễ nói: “Tiếng ca của ta luôn được người ta coi là tiếng trời, phi tri âm không hát.”

Đế Phất Y cười: “Ồ, vậy thì thật sự không thể không nghe, ngươi muốn hát cái gì?”

Hắn không biết từ đâu lấy ra một chiếc sáo ngọc trắng: “Bổn tọa có thể vì ngươi đệm nhạc.”

Cố Tích Cửu lắc đầu: “Vậy thì cảm ơn cung chủ, bất quá ta thích đơn ca hơn.”

Đế Phất Y thở dài, thu sáo lại: “Tiểu nha đầu không biết tốt xấu, ngươi có biết trên đời này bao nhiêu người muốn được bổn tọa đệm nhạc một khúc mà không thể được không?”

Trời đêm tinh quang lộng lẫy, bên hồ hoa cỏ lả lướt.

Cố Tích Cửu hát một bài hát, và nói là ca khúc thì đúng hơn, giai điệu cổ quái tuyệt đẹp, phảng phất có thể hòa tan vào bóng đêm.

Một khúc vừa dứt, dư âm vẫn còn vương vấn trong bóng đêm, quả thực tựa như tiếng trời.

Đế Phất Y thong thả ung dung thu lại chén rượu bầu rượu của mình, mỉm cười nhìn nàng: “Ngươi tối nay ân cần như vậy, có phải muốn bổn tọa thả ngươi không?”

Cố Tích Cửu đôi mắt nhìn hắn: “Ngươi sẽ thả sao?”

Đế Phất Y nghiêm sắc, một bộ dáng phú quý bất năng dâm: “Sẽ không, đây là vấn đề chức trách, bổn tọa luôn luôn rất có phép tắc.”

Cố Tích Cửu thở dài: “Tích Cửu đã biết sẽ là như thế, cho nên cũng không tính toán xin Thiên Sư đại nhân tha cho ta.”

“Ừm, ngươi là hài tử hiểu chuyện.” Đế Phất Y trông rất vui mừng, quyết định cho nàng một chút ưu đãi: “Xét thấy ngươi ân cần như vậy, bổn tọa trong tình huống không vi phạm chức trách và phép tắc sẽ cho ngươi hai lựa chọn. Một là, ngoan ngoãn cùng bổn tọa trở về, bổn tọa có thể cho ngươi ba ngày để chuẩn bị, ba ngày sau trọng khai thiên khải đài, thí nghiệm thiên bẩm của ngươi là thật hay giả. Nếu là thật, bổn tọa sẽ tự mình tặng ngươi một phần đại lễ, còn nếu là giả…” Nói đến đây hắn ngừng lại một chút.

“Giả thì sao?”

Đế Phất Y đánh giá nàng một cái: “Bản thân ngươi không có linh lực, cũng không cần phế bỏ công phu của ngươi, chỉ cần ném vào sâu trong Hắc Ám Rừng Rậm là được. Xem vận khí của ngươi, nếu có thể may mắn thoát ra, thì chứng minh ngươi tuy không phải thiên bẩm, nhưng cũng là khả tạo chi tài, bổn tọa sẽ tự mình truyền thụ công phu cho ngươi.”

Cố Tích Cửu: “Nghe có vẻ rất tốt, Thiên Sư đại nhân đến lúc đó sẽ thu ta làm đồ đệ sao?”

Đế Phất Y lắc lắc ngón tay, ngữ khí ôn hòa, nhưng lại ném ra một quả bom khác: “Không, bảo bối nhi, đến lúc đó ngươi là vị hôn thê của bổn tọa, không cần bái sư.”

Cố Tích Cửu: “…” Chiếc nồi trong tay nàng phanh một tiếng rơi xuống đất, suýt chút nữa đập vào chân: “Cái gì?!”

Vị hôn phu của nguyên thân nàng chẳng phải là Dung Ngôn sao?

Nàng vất vả lắm mới tống tên đó vào ngục, thoái thác được môn hôn sự phiền phức kia, khi nào lại có thêm một tôn đại thần là vị hôn phu lớn như vậy?! Cái này không khoa học!

Đế Phất Y nhìn chiếc nồi lăn vài vòng trên mặt đất: “Tin tức này có phải làm ngươi rất vui mừng? Rất giật mình không?”

Vui mừng thì không có, giật mình thì đúng là thật!

Cố Tích Cửu biểu tình như bị trời giáng gạch trúng đầu, xoa xoa giữa trán: “Thiên Sư đại nhân đang đùa với Tích Cửu phải không? Chuyện này không thể nào!”

“Việc này sao có thể nói đùa?” Đế Phất Y giơ tay lên, thay nàng nhặt chiếc nồi lên, đưa lại vào tay nàng: “Việc hôn nhân này còn phải nói từ mười ba năm trước…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play