Cố Tích Cửu thầm rủa, bất quá trên mặt vẫn vân đạm phong khinh: “Thiên sư đại nhân muốn một con ngân phi ngư? Bao nhiêu lớn?” Nàng vẫn là hỏi rõ ràng một hơi cho xong, kẻo hắn lại đưa ra điều kiện khác.
Đế Phất Y nhìn nàng một cái, cười: “Ba cân trở lên.”
Ngân phi ngư phổ biến nhỏ, có thể vượt qua ba cân rất ít, Đế Phất Y vừa rồi liếc mắt một cái nhìn qua, trong số những con cá tụ tập lúc trước, chỉ có hai con ngân phi ngư, còn đều là một cân tả hữu...
Cố Tích Cửu mặc không lên tiếng mà bắt đầu điều chỉnh cần câu và mồi câu, lại cởi dạ minh châu trên đầu cần câu xuống, thay bằng một viên ngọc bích ánh huỳnh quang lấp lánh.
Lại thay đổi vị trí, lại lần nữa thả câu.
Lần này tốn thời gian hơi lâu, ánh lam quang u u, chỉ chiếu sáng một khối thủy vực lớn bằng chén trà.
Rất nhiều lần cá cắn câu, Cố Tích Cửu đều không có ý định thu câu, chỉ thường xuyên đổi mới mồi câu...
Mười lăm phút sau, đôi mắt nàng hơi sáng rực, nhanh nhẹn thu câu, một con cá có hình thể tuyệt đẹp, sáng lấp lánh như ánh trăng bị câu lên.
Con cá này giống như một cây cung, trong tay Cố Tích Cửu rung đùi đắc ý, Cố Tích Cửu một chưởng đập cho cá bất tỉnh, sau đó ném về phía Đế Phất Y: “Các hạ xem con này thế nào? Ước chừng ba cân!”
Đế Phất Y: “...”
Hắn không cần cân cũng biết con cá này đủ ba cân!
Nha đầu nhỏ này là câu thần đầu thai sao? Kỹ thuật câu cá này nghịch thiên!
...
Lửa trại bốc lên,
Màu đỏ hồng, chiếu vào mặt hai người.
Cố Tích Cửu đang vội vàng nướng cá, tay nghề nàng không tồi, rất nhanh nướng cá chín đều, sau đó đưa cho Đế Phất Y đang ngồi bên cạnh: “Cung chủ, mời dùng.”
Đế Phất Y tự nhiên nhận lấy, nếm một ngụm, hương vị xác thật không tồi, khác với hương vị hắn thường ngày ăn một loại phong cách khác, xem ra nha đầu nhỏ nướng cá cho hắn rất dụng tâm, hắn cực kỳ vừa lòng.
Cố Tích Cửu lại bắt đầu chế biến con thu hoàng ngư kia, rất nhanh đặt lên giá nướng...
Chưa chín mà hương khí đã phiêu tán ra, hơi thở tiên hương này trực tiếp áp đảo ngân phi ngư! Mạnh hơn vài lần!
Nếu nói ngân phi ngư là món ngon, thì thu hoàng ngư lại là cực phẩm. Ngửi được hương vị thu hoàng ngư xong, ngân phi ngư quả thực giống như nước sôi để nguội.
Đế Phất Y ngẩng đầu liếc nàng một cái, trọng điểm là liếc mắt con cá trong tay nàng.
Cố Tích Cửu lại không nhìn hắn, nàng đói lả, thuấn di liên tục hao tốn năng lượng nhất, mà thu hoàng ngư này tuy hình dáng khó coi, năng lượng lại cao, hơn nữa hương vị cũng mỹ, là loại cá nàng thích ăn nhất ở thế giới này...
Thu hoàng ngư cũng không lớn, cũng chỉ hơn một cân, một lát sau nàng gặm hết cả con cá chỉ còn khung xương, lúc này mới chưa đã thèm ném đầu xương cá xuống.
“Lạch cạch...” Một tiếng vang lên, ngay dưới chân Cố Tích Cửu, nàng cúi đầu nhìn lên, một con cá béo đang không cam lòng mà nhảy nhót dưới chân nàng.
Là thu hoàng ngư, lớn hơn con Cố Tích Cửu vừa gặm xong một vòng!
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy Đế Phất Y vẫn ngồi đối diện nàng, phảng phất căn bản không nhúc nhích, mà phía sau hắn trên mặt nước còn có sóng gợn lan tỏa khi cá ra khỏi nước...
Cố Tích Cửu nhìn nhìn con cá dưới chân, nhìn nhìn lại vị Tả Thiên Sư này: “Con cá này —— tự mình nhảy lên sao?”
Tả Thiên Sư thản nhiên: “Ngươi cảm thấy nó có ngốc như vậy sao?”
Cố Tích Cửu nhìn nhìn cần câu vẫn luôn đặt bên cạnh mình, không giống như bị động qua, nhìn nhìn lại hắn: “Chẳng lẽ là Cung chủ bắt được tới?”
Đế Phất Y búng búng móng tay: “Đem con cá này nướng ra đi, nướng ngon bổn tọa liền nói cho ngươi.”
Cố Tích Cửu mím mím môi nhỏ, cúi đầu đi xử lý cá.
Thủ pháp xử lý của nàng vô cùng thành thạo, một con cá đang tung tăng nhảy nhót rất nhanh bị cạo vảy, bỏ nội tạng, xiên vào một cành cây, nướng trên lửa.
Đế Phất Y nhìn động tác thành thạo của nàng, ánh mắt có chút thâm sâu, ngồi ở đó cùng nàng trò chuyện: “Ngươi thường nướng cá ăn sao?”
Lại nhìn nhìn những lọ gia vị đủ màu nàng đặt bên cạnh, hoa tiêu, muối ăn, nước sốt... Không phải bình thường đầy đủ hết!