Đế Phất Y nhìn nàng một lát, ánh mắt ẩn ẩn chớp động.
Người có thể làm hắn nảy sinh hứng thú trêu đùa cũng không nhiều, mỗi một người đều là nhân tài kiệt xuất trên thế giới này.
Những người này sau khi bị hắn trêu đùa, phản ứng khác nhau.
Nếu là những người đó gặp phải tình huống như Cố Tích Cửu, hoặc là không màng tất cả liều mạng với hắn, hoặc là trực tiếp nhận thua, hoặc là lại lần nữa thuấn di, hoặc là khóc như hoa lê dính hạt mưa...
Hắn kỳ thật đã trong lòng suy xét rất nhiều phản ứng nàng có thể có, duy chỉ không nghĩ tới là loại này.
Nàng không hề tức giận đến mặt đỏ bừng, cũng không khóc, mà là trực tiếp bình tĩnh mà không để ý tới hắn!
Nàng không phải giả vờ bình tĩnh, bằng không tim đập của nàng sẽ nhanh hơn, tốc độ máu lưu động sẽ mạnh hơn...
Mà nàng dù là tim đập hay tốc độ máu lưu động đều không có gì khác thường.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, những ngôi sao trên bầu trời từng viên sáng lên, ánh trăng nhợt nhạt một vầng, dán ở đó, tinh tú đầy trời lộng lẫy.
Nước hồ ánh tinh quang, lấp lánh như kim cương vụn.
Cố Tích Cửu đã đả tọa trong nước một canh giờ, nàng trước sau không mở to mắt, nàng thậm chí nhập tĩnh tiến vào cảnh giới hồn nhiên quên mình...
Khóe môi hồng nhạt của Đế Phất Y hơi nhếch, so kiên nhẫn thì không ai có thể so qua hắn ——
Hắn cũng không biết từ đâu sờ ra một cái cần câu, dứt khoát ngồi ở đó câu cá.
Những con cá trong hồ này vô cùng có cốt khí, Đế Phất Y ngồi đó câu nửa ngày cũng không câu được một con.
Thật vất vả có một con cá cắn câu, tay hắn vừa nhấc, đang muốn nhắc con cá lên, không đề phòng Cố Tích Cửu đang nhập định lại bỗng nhiên tỉnh, thân mình nàng vừa động, rầm một tiếng nước chảy, động tĩnh không lớn, nhưng đủ để làm con cá sợ chạy mất ——
Đế Phất Y vừa thấy không ổn lập tức kéo cần, nào ngờ con cá đã nhanh như chớp chạy đi mất, chỉ chừa cho hắn một bọt nước nhỏ và bóng dáng cái đuôi cá.
Đế Phất Y: “...”
“Bảo bối nhi, ngươi làm cá của ta sợ chạy mất!” Giọng hắn trầm trầm.
Cố Tích Cửu hướng hắn vươn bàn tay nhỏ: “Ta có thể câu một con trả lại ngươi.”
“Cá ở đây không dễ câu, bổn tọa câu không được ngươi có thể sao?”
Cố Tích Cửu nói: “Không thử xem làm sao biết?” Kiếp trước nàng chính là quán quân câu cá!
Đế Phất Y cười, thuận tay đưa cần câu cho nàng: “Bảo bối nhi, xem ngươi đó.”
Chiếc cần câu xanh biếc trong trẻo, tươi sáng ướt át, Cố Tích Cửu hướng hắn vươn hai đầu ngón tay: “Ta có hai điều kiện.”
Đế Phất Y thở dài: “Điều kiện của ngươi không phải là làm bổn tọa thả ngươi một con ngựa đi?”
“Cũng không phải.” Cố Tích Cửu lắc đầu.
“Ách, vậy ngươi có thể nói thử xem.”
“Một, ta muốn lên bờ câu, hai, cần câu này muốn đổi một cái màu.”
...
Cố Tích Cửu rốt cuộc lên bờ, toàn thân nàng đều đang nhỏ nước, ngâm trong hồ lâu như vậy, da nàng đều nhăn lại rồi!
Đã vào đêm, bờ hồ rất rét lạnh, nàng lại ướt đẫm cả người, vừa mới lên đã hắt xì một cái!
Nàng vén một chút mái tóc ướt đẫm, cùng Đế Phất Y đang ngồi tương tự trên bờ hồ thương lượng: “Ta cần phải thay một bộ quần áo, thân này quá ướt, làm người tâm phù khí táo, ảnh hưởng ta phát huy bình thường.”
“Đi đâu thay?” Đế Phất Y nhướng mày.
“Nơi đó.” Cố Tích Cửu chỉ tay cách đó không xa, nơi đó có một vạt đá lớn, bốn phía vây quanh, vừa tránh gió lại vừa ẩn nấp.
“Không được, nơi đó ngươi quá tiện lợi để trốn chạy, bổn tọa không kiên nhẫn đuổi theo.” Đế Phất Y một lời phủ quyết.
Cố Tích Cửu thầm nghiến răng, nàng cầu hắn đuổi theo sao? Là hắn âm hồn không tan được không?!
Nàng nhẹ hít một hơi: “Ta tổng không thể ở đây thay được chứ? Nam nữ thụ thụ bất thân, ta dù nhỏ cũng là con gái...”
Đế Phất Y cười như không cười nhìn nàng một lát, giọng nói rất nhu hòa: “Ừm, bổn tọa biết ngươi là con gái...”