Cố Tích Cửu mím môi nhìn nó không nói lời nào, Thương Khung Ngọc tiếp tục: “Chủ nhân, ta chỉ có thể nói cho ngài biết, ngài và Thánh Tôn tiền nhiệm quả thực có chút vướng mắc, nhưng ngài cũng biết, hắn cũng không đi về Thiên giới, những vị thượng tiên ở Thiên giới không có hắn, hắn thật sự đã vũ hóa, lại không có khả năng trở về. Ngài chỉ bận tâm đến quá khứ với hắn, chỉ có thể khiến chính mình không thể bước ra. Ngài và hắn ban đầu vô luận thế nào, đó đều là thì quá khứ, ngài và hắn cũng chỉ có duyên phận một đời đó, duyên phận đứt rồi thì tan, ngài phải học cách nhìn về phía trước…”
Cố Tích Cửu rũ mắt nhìn miếng da côn trong tay, nàng biết Thương Khung Ngọc nói có lý. Nàng quả thực nên vứt bỏ quá khứ mà nhìn về phía trước.
Nhưng mà, nơi trái tim vẫn như thiếu hụt một khối lớn, vô luận thế nào cũng không thể lấp đầy, cảm giác trống rỗng lớn lao đó khiến nàng đau khổ.
Nàng lại nghĩ đến giấc mơ ở Thượng giới kia, trong mộng âm thanh kia nói nếu muốn tìm được thứ mình muốn tìm, cần phải hoàn thành một nhiệm vụ—
Thôi, vô luận thế nào, trước tiên hoàn thành nhiệm vụ đó đã.
Nàng không nói nữa, bắt đầu dùng linh lực dính lại những miếng da côn thành một bộ váy áo, mặc vào người, nhẹ nhàng xoay một vòng.
Vạt áo màu lam bay lượn, quần áo cực kỳ hợp dáng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT