Không được Tả Thiên Sư cho phép, bất kỳ ai cũng không được phép lên thuyền của hắn.

Khi con thuyền tĩnh lặng, thậm chí không thể đến gần trong phạm vi năm trượng, kẻ vi phạm sẽ bị giết không tha!

Có những người võ công cao cường dù muốn lên giúp nàng một chút cũng không dám đặt chân lên con thuyền kia...

Long Tư Dạ cưỡi bạch hạc khẽ đến gần con thuyền, chìa tay ra với Cố Tích Cửu: "Nhảy sang đây!"

Cố Tích Cửu đứng trên mạn thuyền nhìn hắn vài lần, nàng dường như có chút sợ hãi, mím mím môi nhỏ, cuối cùng cũng cất lời: "Long tông chủ, ngài có thể đón được ta không?"

Long Tư Dạ khẽ gật đầu: "Có thể!"

Hắn cách con thuyền năm trượng. Với bản lĩnh của Cố Tích Cửu, nàng hoàn toàn có thể nhảy tới được. Ngay cả khi nàng nhất thời thất thủ không nhảy qua được, chỉ cần nàng rời khỏi con thuyền kia, hắn cũng có cách vớt nàng lên...

Mọi người phía dưới đều trố mắt ra nhìn, thấy vị Long tông chủ này đích thân giúp đỡ một cô gái, quả thật là ghen tị, đố kỵ, hận đến mức tê dại...

Mọi người lại nhìn về phía Tả Thiên Sư áo tím. Hắn đứng ở đó, đôi môi mỏng dưới lớp mặt nạ khẽ cong lên một nụ cười, cũng không có ý ngăn cản hay giúp đỡ.

Tám thuộc hạ của hắn cũng đều đứng trên đài cao, xếp thành hình nan quạt vây quanh Tả Thiên Sư, tất cả đều mặt không biểu cảm, không có bất kỳ phản ứng nào.

Cố Tích Cửu đứng trên mạn thuyền, dường như đã hạ quyết tâm, rốt cuộc thân mình cùng một lúc, nhảy về phía Long Tư Dạ!

"Vù!" Váy áo nghiêng nghiêng như hoa ở trong không trung tung bay, vạt áo phấp phới cuối cùng cũng nhảy lên tọa kỵ của Long Tư Dạ. Thân mình hơi lắc lư. Long Tư Dạ đưa tay ra kéo nàng, nàng lại đột nhiên biến mất...

Long Tư Dạ vồ lấy một khoảng không, nhìn bàn tay trống rỗng: "..."

Đám đông đang căng thẳng dõi theo: "..."

Tuyên Đế vừa tới cùng các quan văn võ: "..."

Hữu Thiên Sư áo đen: "!!!"

Tả Thiên Sư áo tím: "..."

Cứ như đang gióng trống khua chiêng chuẩn bị một màn kịch lớn, tất cả mọi thứ đều đã sẵn sàng, khán giả cũng đã cầm ghế nhỏ háo hức ngồi vào chỗ. Kết quả, diễn viên bỏ chạy, để lại một sân khấu trống rỗng cho khán giả!

Ánh mắt giận dữ của mọi người đều hướng về Long Tư Dạ, người biến mất trên tọa kỵ của hắn, đương nhiên tất cả đều nghi ngờ hắn giở trò!

Sắc mặt Tuyên Đế càng lúc càng tệ, ở đại điện vị Long tông chủ này đã luôn muốn mang Cố Tích Cửu đi. Bây giờ không ngờ hắn lại làm cho nàng biến mất trước mặt công chúng!

Dựa vào việc có Tả Hữu Thiên Sư ở đây, hắn cũng bạo gan hơn. Giọng nói lạnh đi tám độ: "Long tông chủ, Tích Cửu đâu?"

Long Tư Dạ đội mũ có rèm, không ai thấy được biểu cảm của hắn. Hắn cũng không nói gì, mà trực tiếp vỗ lên con hạc tiên dưới thân. Con hạc tiên một tiếng kêu dài, trong chớp mắt đã biến mất trên trời cao.

Chạy luôn à?!

Tuyên Đế lập tức nhìn về phía Hữu Thiên Sư vẫn đang lơ lửng trên không trung, chờ đợi hắn có thể đi đuổi theo.

Không ngờ Thiên Tế Nguyệt đứng ở đó căn bản không động đậy.

Một lát sau, hắn mới cưỡi kim điêu bay một vòng quanh con thuyền, sau đó phất tay áo bay đi.

Tuyên Đế: "..." Hắn đành phải nhìn ánh mắt hy vọng về phía Tả Thiên Sư trên đài cao, sau đó ngây người.

Trên đài cao làm gì còn bóng dáng Tả Thiên Sư?

Những người xem không biết chân tướng: "..."

Người cần kiểm tra đã biến mất, ba vị đại thần đều đã rời đi, vậy trò náo nhiệt này còn tiếp tục được không?

...

Thành tây có một mảnh rừng nhỏ, rừng sâu cỏ rậm.

Long Tư Dạ đứng trên ngọn một cây đại thụ, nhìn xuống khu rừng. Hắn công lực cao, thị lực tốt, có thể thấy rõ tất cả sự vật trong rừng.

Nhưng hắn đã tìm kiếm kỹ ba lần, vẫn không phát hiện tung tích của người kia.

Ngón tay hắn trong tay áo nắm chặt, đốt ngón tay đã trắng bệch!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play