Hắn hơi hơi gật gật đầu: “Trẫm cũng cảm thấy nàng không phải hung thủ.”
Quay đầu dặn dò Thống lĩnh Ngự Lâm Quân bên cạnh: “Ngươi phái người ổn thỏa sao? Quyết không thể thật sự làm thương đến vị Cố tiểu thư này!”
Thống lĩnh Ngự Lâm Quân khom người nói: “Bẩm bệ hạ, bọn họ đều là người cực kỳ ổn thỏa, ra tay có chừng mực, nhìn hung hiểm, sẽ không thật sự làm thương đến người. Chỉ có Lý hộ vệ vừa rồi đâm thủng da thịt nàng một chút, làm nàng trúng đuổi ma độc.”
Tuyên Đế quay đầu hỏi nam tử áo lam vẫn luôn đứng trầm mặc như núi bên cạnh: “Hoắc hộ pháp, độc của ngươi thật sự chỉ có hại đối với người bị quỷ thượng thân?”
Hoắc hộ pháp hơi khom người: “Bệ hạ yên tâm, nàng này như thế bình thường nữ tử, độc này đối nàng vô nửa điểm chỗ hỏng.”
Vị Hoắc hộ pháp này là hộ pháp Cửu Tinh Tông, cũng là sư thúc của Cố Thiên Triều, người này linh lực cực cao, am hiểu nhất chính là trảm yêu trừ ma, ở Tinh Nguyệt đại lục vẫn là cực kỳ có danh tiếng.
Sư phụ của Cố Thiên Triều nhận được tin đồ nhi sau, cảm thấy sự tình quan trọng đại, liền báo cho sư huynh Hoắc hộ pháp nơi đó, đem tin đó cho Hoắc hộ pháp xem, nói hoài nghi Cố Tích Cửu bị cái gì cường đại yêu ma bám vào người...
Hoắc hộ pháp là kẻ ghét ác như kẻ thù nhất, đối với tà ma ngoại đạo chưa bao giờ sẽ nương tay, cho nên hắn lập tức tự mình chạy tới.
Đuổi ma độc kia là một pháp bảo của hắn, một khi người bị quỷ bám vào người trúng độc này sẽ toàn thân đông cứng giống như cương thi, đi đường cũng là nhảy, có thể làm người liếc mắt một cái nhìn ra được.
Tuyên Đế nhìn Cố Tích Cửu chạy trốn nhanh như bay, nha đầu nhỏ tuy rằng không có linh lực, nhưng thân mình thực linh hoạt, nhìn không ra một chút cứng đờ, hắn nhẹ thở phào một hơi: “Hiện tại có thể chứng minh nàng là bản tôn chứ không phải bị cái gì yêu ma bám vào người chứ?”
Hoắc hộ pháp cũng đang nhìn chằm chằm Cố Tích Cửu, một lát sau nói: “Tư thể sự đại, bệ hạ chờ một chút. Nhìn xem nàng ở cửu tinh trận phản ứng rồi hãy nói.”
...
Cuối con hẻm nhỏ là một cái đại điện, cửa đại điện mở rộng, Cố Tích Cửu tựa hồ là hoảng loạn không chọn đường, trực tiếp xông vào bên trong đại điện.
Bố cục trong đại điện hơi có chút quái dị, bốn phía có những bức màn màu vàng tầng tầng lớp lớp, hoa văn trên bức màn có chút cổ quái, như là Phạn văn gì đó.
Mà ở giữa bức màn lại là một mảnh đất được trải bằng thanh ngọc, giữa mặt đất đặt một cái đỉnh, trong đỉnh có khói nhẹ lượn lờ bay lên.
Bên ngoài có chút ồn ào, tựa hồ những Ngự Lâm Quân kia rốt cuộc đuổi kịp, tiếng hô quát không dứt, còn có tiếng binh khí va chạm, rất rõ ràng đang giao thủ với nhóm sát thủ.
Cố Tích Cửu xông vào đại điện này sau, ngược lại không ai đuổi theo.
Nàng trực tiếp phi túng tiến vào bên trong bức màn, dừng lại trên mặt đất thanh ngọc.
Chưa kịp có động tác gì, mặt đất dưới chân bỗng nhiên nổi lên chấn động, mặt đất vốn bằng phẳng bỗng nhiên dâng lên chín hình trụ, những hình trụ này giống như những ngôi sao, bày ra quanh thân Cố Tích Cửu.
Cố Tích Cửu như là hoảng sợ, tò mò mà ngó nghiêng, thấy những cây cột đó thăng lên sau, lại không có phản ứng khác, nàng quan sát một lát, vươn bàn tay nhỏ lại sờ soạng một sờ.
Trên mặt nàng là một mảnh tò mò, trong lòng lại đang cười lạnh.
Cái pháp trận này nàng đã từng gặp qua loại tương tự, chuyên môn loại bỏ tà ma.
Xem ra Tuyên Đế bọn họ rốt cuộc nghi ngờ nàng đã phi bản nhân, cho nên làm ra cái này để thử nàng.
Loại pháp trận này đối phó tà ma bám vào người rất có hiệu, nhưng nàng lại không phải tà ma gì, mà là người mang dị năng, hơn nữa oán khí của nguyên chủ tồn lưu trong thân thể cũng đã tiêu tán, thân thể này liền chân chính trở thành của nàng, nàng lại nhập vào pháp trận này tự nhiên không ngại.
“Chủ nhân, may mắn ngươi đã báo thù cho nguyên chủ, làm oán khí của nguyên chủ hóa đi, nếu oán khí kia còn ở, ngươi tiến vào nơi này tất nhiên sẽ bị ảo giác trong cửu tinh pháp trận này mê hoặc, đem một cái mạng nhỏ vứt ở nơi này! Những nhân loại này a, bề ngoài đối với ngươi ân sủng có thừa, sau lưng lại âm ngươi không thương lượng.” Thương Khung Ngọc cảm khái.