Lãnh Hương Ngọc ngây người: "Không có khả năng đi?! Không phải nói mượn xác hoàn hồn là rất khó sao? Yêu cầu linh hồn bên ngoài cùng khí vận của thân thể này cực độ ăn khớp mới có khả năng. Hơn nữa ta nghe nói cho dù có linh hồn cường đại đoạt thể thành công, nhất thời cũng không thể điều khiển thân thể, đi đường đều là nhảy bắn, giống như cương thi. Rất dễ dàng làm người phân biệt ra được. Nhưng ngươi xem con nha đầu xấu xí kia, nhất cử nhất động đều tùy ý lắm, biểu cảm trên mặt cũng không phải bình thường phong phú, mượn xác hoàn hồn e rằng không đạt được hiệu quả này."

Cố Thiên Triều xoa xoa giữa mày: "Theo lý mà nói xác thật là như vậy, đây cũng là nơi mà nhi tử bực bội. Có lẽ nàng là người khác dùng thuật biến thể nào đó giả mạo? Giả mạo con nha đầu xấu xí kia?"

Lãnh Hương Ngọc càng ngốc: "Biến thể thuật? Kia chẳng phải là pháp thuật trong truyền thuyết? Chỉ có linh lực tu luyện đến cấp bậc chí cao vô thượng mới có thể tùy ý biến hóa thân hình, ngay cả tam đại tông chủ cũng chưa chắc sẽ. Nếu hiện tại Cố Tích Cửu hiểu cái này, vậy nàng chính là tuyệt đại cao thủ, một cao thủ như vậy ẩn thân trong tướng quân phủ biến thành một con nha đầu xấu xí làm cái gì?"

Cố Thiên Triều thở dài: "Hài nhi đây cũng chỉ là suy đoán, có lẽ là đại ma không muốn bại lộ thân phận tại thế gian này, cố ý điệu thấp mà biến thân thành con nha đầu xấu xí kia..."

Lãnh Hương Ngọc lắc đầu: "Mẹ tổng cảm thấy suy đoán này của con không đáng tin cậy."

Cố Thiên Triều cũng cảm thấy có chút không đáng tin cậy, ánh mắt hắn hơi chớp động, lại an ủi mẫu thân vài câu, liền đi ra.

Hắn đứng tại chỗ nghĩ nghĩ, lại thay một thân y phục dạ hành, thân hình khẽ động, mèo hoang vậy mà hướng về phía sân của Cố Tích Cửu lẻn đi...

Hắn muốn đi thăm dò thật giả của con nha đầu xấu xí kia!

Linh lực của hắn không tồi, khinh công càng không tồi, thân pháp giống như làn khói nhẹ bay lướt, lướt qua trên nóc nhà. Ngày thường hắn ở tướng quân phủ đều ra vào tự nhiên, căn bản sẽ không có người phát hiện.

Nhưng lần này ——

Lần này có chút tà dị! Tối nay trong phủ tuần tra hộ vệ không phải bình thường nhiều! Lại còn có mỗi người đều là cao thủ!

Cố Thiên Triều còn chưa kịp lẻn đến sân của Cố Tích Cửu, liền bị bọn họ phát hiện, hét lớn một tiếng: "Người nào?!" Nhanh chóng đuổi theo hắn!

Cố Thiên Triều tự nhiên quay đầu liền chạy!

Hắn dùng hết sức bình sinh, thoán cao phục thấp, các loại chiêu chạy trốn đều dùng ra, ước chừng bay lượn ba vòng trong tướng quân phủ, mới cuối cùng thoát khỏi truy binh, trở về sân của mình...

Hắn nhanh chóng thay lại áo ngủ của mình, vừa mới thu dọn xong, phụ thân hắn Cố Tạ Thiên liền hấp tấp tới.

Cố Tạ Thiên vào cửa sau đánh giá hắn hai mắt hỏi có nhìn thấy thích khách xâm nhập không? Còn nói hộ vệ của hắn đuổi theo thích khách đến đây đã không thấy tăm hơi.

Cố Thiên Triều tuy kinh hãi, nhưng không dám để lộ dù chỉ một chút, liên tục lắc đầu nói không gặp.

Cố Tạ Thiên cũng không hỏi dồn hắn nữa, chỉ là cố ý vô tình mà nói vài câu: "Tiểu Cửu lần này ra mặt lớn không nhỏ, phỏng chừng người muốn tính kế nàng không ít, cho nên lão phu đã phái trọng binh tuần tra gần sân nàng, không cho nàng xảy ra bất kỳ ngoài ý muốn nào! Lão phu đã dặn dò những binh tướng tuần tra kia, phàm là thấy người dáng vẻ khả nghi quanh quẩn gần sân Tiểu Cửu, đều giết chết không cần luận tội. Thiên Triều, vi phụ an bài như vậy con có gì muốn bổ sung không?"

Cố Thiên Triều biết phụ thân đây là dùng lời nói để gõ hắn, nào dám nói khác, cười gượng nói vẫn là phụ thân nghĩ chu đáo, Cửu Nhi xác thật cần được bảo vệ tốt...

Cố Tạ Thiên vỗ vỗ vai hắn, thở dài nói: "Thiên Triều, các con đều là con cái của ta, vi phụ hy vọng các con có thể tương thân tương ái, hỗ trợ lẫn nhau, chứ không phải sau lưng tính kế, làm lạnh lòng lão phụ..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play