Nhưng hai huynh đệ này trúng lại là độc dược gây ảo giác. Bị bệnh lâu như vậy, dược tính đã mất, trên người hai huynh đệ đã không còn bất kỳ độc tố nào, vậy giải dược của Cổ Tích Tích lập tức biến thành độc dược xuyên tràng, suýt nữa lấy đi mạng nhỏ của Vu Mộ Bạch!
Mà Cố Tích Cửu luôn luôn am hiểu chiến tranh tâm lý, hơn nữa độc thuật của nàng kinh người, nàng ngay từ đầu đã suy đoán đến khả năng hai huynh đệ này trúng chú thuật, nàng lại từng bước dẫn dắt hỏi Vu Mộ Thanh vài câu.
Những câu hỏi của nàng có tính kỹ xảo rất mạnh, Vu Mộ Thanh cho dù không nói lời nào, chỉ thông qua gật đầu lắc đầu, nàng cũng có thể có được thông tin mình muốn.
Chờ đến khi Cổ Tích Tích bắt đầu chữa bệnh cho Vu Mộ Bạch, trong lòng nàng đã có suy đoán thật sự. Biết Cổ Tích Tích nhất định sẽ thua!
Không phải nàng lúc đó thấy chết mà không cứu, mà là những người này đều không tin nàng, hai bệnh nhân cũng không tin nàng.
Mà phá loại chú thuật này nhất thiết phải có sự tin tưởng của họ, cho nên Cố Tích Cửu đầu tiên là khoanh tay đứng nhìn.
Chờ đến khi Cổ Tích Tích thất bại, Vu Mộ Bạch sắp chết, mọi người đều đã tuyệt vọng thì nàng lại kịp thời ra tay, vừa chấn động toàn trường, lại giành được sự tin tưởng thật sự của bệnh nhân, lúc này nàng mới có thể một lần là thành công.
Những điều này nói thì dễ dàng, nhưng làm lên rất khó, một bước tính toán sai lầm thì toàn bộ đều thua!
Cũng may, nàng thắng!
Đương nhiên, khi nàng giải thích cho mọi người vẫn rất có phần giữ lại, nói càng thần bí hơn một chút, khiến họ vừa tin lời nàng nói, lại vừa nghe như lọt vào sương mù.
Mọi người quả nhiên nghe mà ngây người! Ngơ ngác! Cũng mơ hồ! Đương nhiên, đối với Cố Tích Cửu cũng càng bội phục sát đất.
Thế giới này quả thật có chú thuật sư, bất quá cực kỳ thưa thớt, cũng cực kỳ thần bí, không được thế nhân biết.
Bọn họ dễ dàng không ra tay, nhưng một khi ra tay chính là lôi đình một kích, cho người ta những bài học đau đớn thảm khốc, khiến người ta không dám dễ dàng chọc vào.
Bởi vì bọn họ quá thần bí, quá cường đại, đối với chú thuật của họ cũng hầu như không ai có thể phá giải, cho nên người dân đại lục này đối với chú thuật sư vừa kính vừa sợ.
Không ngờ lần này Cố Tích Cửu lại có thể dễ dàng phá giải một hồi! Phá giải còn là tử chú!
Nàng đâu phải là phế tài gì? Quả thực chính là kỳ tài cầu cũng không cầu được!
Kỳ tài như vậy vô luận đến quốc gia nào đều sẽ được tôn sùng là thượng khách, cẩm y ngọc thực cung phụng, không ngờ ở Phi Tinh Quốc lại bị coi là phế tài nuôi dưỡng nhiều năm như vậy!
Làm bậy a!
Tuyên Đế nhịn không được nhìn nhìn Dung Ngôn Thập Nhị hoàng tử đang đứng bên cạnh. Vốn dĩ hắn cảm thấy đứa con trai này có chút thiệt thòi, bây giờ hắn lại cảm thấy tên tiểu tử này không xứng với người ta!
Bất quá, hôn sự này nếu đã chỉ định nhiều năm như vậy, nàng cũng không thể lại đổi ý.
Chỉ có thể nghĩ cách mau chóng làm hai đứa nhỏ này thành thân, chậm thì sinh biến!
Năm đó trong vấn đề La Tinh Lam, hắn đã chậm một bước mà thiệt thòi, cho nên lần này Tuyên Đế quyết định muốn ra tay dứt khoát, quay đầu hỏi Cố Tạ Thiên: "Cố ái khanh, Tích Cửu năm nay mười ba tuổi phải không?"
Cố Tạ Thiên thi lễ bẩm báo: "Dạ bệ hạ, nàng năm nay vừa tròn mười ba tuổi lẻ bốn tháng."
Tuyên Đế gật đầu: "Chỉ còn hơn một năm nữa là nàng cập kê, có thể gả vào hoàng gia làm con dâu. Trẫm cân nhắc, trước tiên cho hai đứa nhỏ làm một bữa tiệc đính hôn, khanh thấy thế nào?"
Cố Tạ Thiên có thể nói gì?
Hắn lập tức khom người: "Thần hoàn toàn nghe theo sự phân phó của bệ hạ."
Tuyên Đế lại nhìn về phía Dung Ngôn: "Lão Thập Nhị, ngươi nói sao?"
Dung Ngôn lập tức nói: "Nhi thần hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của phụ hoàng."
Đến giờ phút này hắn đối với hôn sự này đã vừa lòng đến không thể vừa lòng hơn! Còn về Cố Thiên Tình, hắn cũng chỉ có thể tạm thời phụ nàng trước.
Hắn sẽ nghĩ cách khuyên Cố Thiên Tình trước tiên bỏ đứa bé, sau đó chờ đợi thời cơ nạp nàng làm thiếp. Dù sao thân thể nàng đã thuộc về hắn, cũng không thể tái giá người khác.