"Như Ý Thiên Bảo Tử Ngọc Lô, lò luyện đan bát phẩm, có thể luyện chế đan dược quý hiếm bát phẩm, thuộc loại cực phẩm trong các lò luyện đan. Cố Tích Cửu, nếu ngươi thắng, lò luyện đan này chính là của ngươi, bổn tọa sẽ tự tay khắc tên ngươi lên đó, bất kỳ ai không được cướp đoạt. Ngươi nếu thân vong, lò luyện đan này sẽ vỡ nát để chôn cùng ngươi. Ngươi nếu còn trên đời một ngày, lò luyện đan này rơi vào tay bất kỳ ai cũng coi là trộm đạo, Thiên Sư phủ ta sẽ tự ra mặt giúp ngươi truy đòi lại và trừng phạt kẻ trộm đạo. Ngươi nếu thua, bổn tọa cũng sẽ tự tay cắt tận gốc đầu lưỡi của ngươi, đồng thời đốc thúc ngươi gả cho Thập Nhị Hoàng Tử làm thiếp, cả đời không được phù chính..." Thanh âm của Thiên Tế Nguyệt như làn gió xuân se lạnh vang lên trong đại sảnh, ánh mắt hắn lướt qua mọi người: "Đều nghe rõ chưa?"
Sắc mặt Cổ Tích Tích hơi tái, chiếc Như Ý Thiên Bảo Tử Ngọc Lô này nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, lần này nàng xuống núi đi gần với Dung Sở, mục đích chính yếu vẫn là nhắm vào chiếc lò luyện đan này.
Nàng còn chưa tìm được cơ hội để Dung Sở đem chiếc lò luyện đan này ra tặng nàng, không ngờ hôm nay lại bị coi như một vật cược đặt ở đây!
Nếu chính mình thắng thì không nói làm gì, nếu thua, kia chẳng phải là vĩnh viễn cũng không có được sao!
Nàng vốn trong lòng còn đánh một chủ ý, cho dù Cố Tích Cửu lần này may mắn thắng được lò luyện đan này, với bản lĩnh phế tài của nàng, cũng không giữ được thứ này, nàng có rất nhiều biện pháp để lấy lại lò luyện đan này, nhưng hiện tại...
Trong lòng nàng ẩn ẩn có chút hối hận, đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ đã liệu định trước của Cố Tích Cửu, sự hối hận này càng tăng thêm.
Nhưng hiện tại nàng đã không còn đường xoay chuyển, hơn nữa điều kiện cũng tuyệt đối công bằng, khiến nàng không thể nói khác, chỉ có thể cắn răng nói một tiếng 'minh bạch'.
Những người khác tự nhiên cũng không có dị nghị.
Ngón tay Thiên Tế Nguyệt "đát" một tiếng gõ lên bàn, không nhẹ không nặng, tựa như đập vào lòng người: "Cố Tích Cửu, ngươi có thể nói trước lý do của ngươi."
Cả ban công rộng lớn không một ghế trống, lại tĩnh lặng đến nỗi một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Cố Tích Cửu, muốn nghe nàng rốt cuộc có thể đưa ra giải thích gì.
Dưới ánh mắt bao phủ của nhiều người như vậy, Cố Tích Cửu vẫn bình tĩnh như đi dạo ngoại thành vào ngày xuân, nàng cuối cùng mở miệng: "Xin hỏi Xu Mật Sử đại nhân, Tông chủ Thiên Vấn Tông quả thật có một đệ tử tên Cổ Tích Tích là Thánh Nữ không?"
Vị Xu Mật Sử kia không ngờ Cố Tích Cửu lại hỏi câu hỏi đầu tiên nhắm vào mình, hắn nắm giữ tình báo trong thiên hạ, đối với chuyện này tự nhiên biết rõ mười mươi, lập tức gật đầu: "Không sai! Thánh Nữ Cổ Tích Tích là đệ tử nhỏ nhất của Tông chủ Thiên Vấn Tông."
Cố Tích Cửu gật đầu, tiếp tục nói: "Nếu là đệ tử của tông chủ, hẳn phải hiểu biết cực kỳ thấu đáo về cách làm người và hành sự của sư phụ chứ? Trước mặt người khác cũng sẽ bảo vệ hình tượng sư phụ chứ?"
Lời này không sai, mọi người lại nhao nhao gật đầu.
Cổ Tích Tích không nhịn được giận dữ nói: "Bổn Thánh Nữ tự nhiên hiểu biết cách làm người và hành sự của sư phụ, đối với sư phụ cũng là trung tâm như một, có ta ở đây tuyệt không cho phép có người nói hắn không phải! Ngươi nói lời này là có ý gì?"
Cố Tích Cửu cười lạnh một tiếng: "Ngươi hiểu biết sư phụ ngươi làm người? Vậy được, ta hỏi ngươi, Tông chủ Thiên Vấn Tông mấy năm nay tổng cộng đã chữa khỏi cho bao nhiêu người? Đều là thân phận gì?"
Cổ Tích Tích sững sờ, nàng nhập môn muộn hơn, về vấn đề này nàng thật sự chưa thống kê qua –
Thế nhưng nàng lại không muốn bị Cố Tích Cửu làm khó, hít một hơi nói: "Ta tự nhiên biết, sư phụ ta không dễ dàng xem bệnh cho ai, lúc trước Hoàng tử Hạo Nguyệt Quốc mắc bệnh cấp tính cũng không thể thỉnh được sư phụ ta hạ sơn..."