Nguyễn Linh Linh nghe xong lời này, cười gượng gạo một tiếng, rồi lập tức nói: “Anh là một quân nhân, lại là một thủ trưởng quân khu, có sự bảo vệ của anh thì Dung Tranh đương nhiên sẽ không có bất kỳ sai sót nào, cũng không ai dám ức hiếp cô ấy.”
“Không ai dám là tốt nhất, chỉ sợ có vài người đã ăn phải gan hùm mật báo.”
“Làm sao có chuyện đó được?”
Nguyễn Linh Linh giờ đây cười còn khó coi hơn cả khóc. Hai vợ chồng này hôm nay đến đây chính là để dằn mặt cô ta, nói chuyện người nào người nấy đều móc mỉa.
“Con rể quý, Tiểu Bảo nhà tôi khóc rồi, chắc là đói bụng. Tôi đi bế thằng bé cho bú đây, lát nữa sẽ ra tiếp chuyện anh.”
“Vâng, chăm sóc con là quan trọng nhất, dì nhỏ mau đi đi.”
Nguyễn Linh Linh gật đầu, rồi bế đứa bé đi. Sau khi cô ta đi, Chiến Bắc Khâm lại nhìn vào ba đứa bé trong xe đẩy, lúc này ba đứa bé thật sự đều đã cười.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT