“Chuyện vợ chồng người ta, liên quan gì đến bà? Đừng có hỏi lung tung, bà đi phỏng vấn ở nhà máy của Nhậm Dung Tranh còn không qua, chuyện này tôi báo cáo với Trịnh Quân Trưởng, tôi còn thấy mất mặt, bản thân bà có chuyện đáng xấu hổ như vậy, bà còn có tâm trạng đi xem trò cười của người khác sao? Tưởng Thục Phân, bà đúng là chó không bỏ được thói ăn cứt.”
“Ông xem ông nói chuyện kiểu gì vậy, là Vương Ngọc Hà bụng dạ hẹp hòi, cô ta trả thù riêng, dù sao tôi cũng nghe lời ông, tôi đã đi rồi nhưng đối phương không nhận tôi, vậy thì tôi thật sự không còn cách nào khác.”
“Rồi bà đi tìm công việc khác đi, đừng cả ngày ở nhà, bà ngoài buôn chuyện ra thì chỉ xem trò vui của người khác, không có lý do nào khác, bà chính là rảnh rỗi quá.”
“Biết rồi, tôi không dám nói chuyện với ông nữa, cứ nói là ông lại giáo huấn tôi.”
Tưởng Thục Phân nói xong liền lập tức bỏ chạy, sau khi bỏ chạy cũng không yên tĩnh, trực tiếp ra ngoài tìm các quân tẩu khác, có chuyện như vậy xảy ra thì luôn phải tìm người để nói chuyện.
Mà Nhậm Dung Tuyết bị đuổi ra khỏi nhà, ngẩng đầu nhìn bầu trời đã tối đen, có thể cảm nhận được chính là một sự mờ mịt.
Cô ấy phải làm sao? Cô ấy phải đi đâu?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play