Nghe giọng điệu và cách nói chuyện của Nhậm Dung Tranh, Giang Lâm Hải biết cô ấy vẫn còn trách anh ta.
“Dung Tranh, chuyện này đều là lỗi của anh, đều là lỗi của anh. Nhưng em biết tấm lòng của anh mà, anh thật sự thích em, nhưng bố mẹ anh họ…”
Giang Lâm Hải nói đến đây, lại đau khổ rơi nước mắt, trông vô cùng khó chịu.
“Em cũng biết bố mẹ anh chỉ có mỗi mình anh là con trai. Nếu người vợ anh tìm không thể sinh con, thì nhà họ Giang sẽ tuyệt tự. Anh thật sự không còn lựa chọn nào khác, anh thật sự muốn cưới em, Dung Tranh, em biết anh thật sự rất yêu em mà…”
“Giang doanh trưởng!”
Nghe lời này, Nhậm Dung Tranh vội vàng lùi lại mấy bước, vô cùng nghiêm túc cảnh cáo anh ta: “Vì anh đã ra khỏi phòng cấm túc, biết được tin tôi tự tử, vậy anh cũng nên biết bây giờ tôi là vị hôn thê của Chiến Bắc Khâm chứ?
Hôn sự anh đã hủy rồi, hai chúng ta cũng không còn quan hệ gì nữa. Hơn nữa anh và Bắc Khâm còn là đồng đội, bây giờ đứng ở khu nhà quân nhân này mà khóc lóc thảm thiết như vậy, để những người lính khác nhìn vào sẽ nghĩ sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT