Lan Anh sững người một thoáng, rồi mới cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay bị cành cây cào rách khi rơi xuống vực.
Một vết cắt dài chừng năm phân, không sâu. Máu đã ngừng chảy, để lộ ra một đường thương tích đỏ rực, càng thêm bắt mắt trên nền da trắng mịn.
Lúc này nàng mới cảm nhận được cơn đau.
Sau khi xuyên sách, vừa mở mắt ra đã bị hệ thống thúc ép bắt đầu cuộc tháo chạy, chỉ sợ chậm một bước sẽ bị người ta bắt lại, đến cả vết thương không nghiêm trọng này nàng cũng chẳng kịp để tâm.
Một vết thương mà đến chính nàng còn không bận lòng, thiếu niên lại nhìn nàng bằng ánh mắt trong trẻo dịu dàng đến vậy.
Rõ ràng chính hắn cũng đang bị thương, khắp người lấm máu, bộ xiêm y đẹp đẽ cũng đã nhuốm bẩn.
Lan Anh hoàn toàn không nhận ra ánh mắt thiếu niên càng lúc càng sâu, cũng không nhận ra đuôi âm cuối giọng nói hắn khẽ nâng lên, mang theo sự hưng phấn khó kiềm chế.
Chắc là sợ quá nên mới run thế kia khi nói chuyện.
“Ôi trời, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, không sao đâu…” Lan Anh đứng dậy, giả vờ thản nhiên giấu bàn tay bị thương ra sau lưng, có phần xấu hổ vì được người khác quan tâm.
“Chúng ta mau chóng tìm lối thoát thôi, mấy người kia sớm muộn gì cũng quay lại.”
Nói rồi, nàng tiếp tục lần mò trên vách đá, mong tìm được cơ quan mở đường mật.
Thế nhưng ngoài đám rêu trơn trượt ra, nàng chẳng sờ được gì cả, lại vì tối om không thấy đường nên liên tục dẫm phải những vật cản rơi vãi trên mặt đất.
Dài dài, cứng cứng, giẫm lên phát ra tiếng rắc rắc, giống như là chân gà vậy.
Chân gà…
Lan Anh nuốt khan một ngụm nước bọt, bỗng nhiên nhận ra điều gì.
Nàng lập tức nhấc chân ra, cúi rạp người chạy về phía thiếu niên rồi ngồi xổm xuống trước mặt hắn. Hai tay túm lấy vạt váy trước đầu gối, nàng rụt rè hỏi: “Ở đây… ở đây có rất nhiều xương người đúng không?”
Nếu nàng không trốn thoát được, liệu cũng sẽ trở thành một bộ xương trắng như vậy sao?
Thiếu niên chăm chú nhìn dáng vẻ sợ hãi của nàng, tựa như đang cân nhắc điều gì, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu, đáp giọng nhẹ nhàng: “Mỗi ngày đều có người mới bị đưa vào.”
Ngữ khí hắn hờ hững như thể chẳng hề nói đến chuyện gì đáng sợ, nhưng Lan Anh nghe xong lại nghẹn họng.
Hắn nói "mỗi ngày", rốt cuộc là đã bao nhiêu ngày rồi?
Chẳng lẽ hắn đã bị nhốt ở nơi âm u này rất lâu rồi?
Xem ra đối tượng nhiệm vụ của nàng thuộc tuyến "tội nghiệp đáng thương".
Lan Anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy như hắc diệu thạch của thiếu niên, nghiêm túc nói: “Ngươi có thể cùng ta tìm mật đạo không? Như vậy chúng ta sẽ trốn ra nhanh hơn.”
Hắn là đối tượng nhiệm vụ của nàng, tất nhiên phải dẫn theo cùng. Chứ dựa vào một mình nàng, không biết đến kiếp nào mới thoát được.
“Chúng ta cùng nhau?” Thiếu niên hơi xao động trong ánh mắt, khẽ lặp lại lời nàng, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.
“Đúng.”
“Sau khi ra ngoài, ngươi định báo quan sao?” Thiếu niên im lặng một hồi, cụp mi mắt xuống, đôi môi mỏng khẽ mím lại.
“Dĩ nhiên.” Lan Anh đáp ngay không nghĩ ngợi.
Tuy lúc bị bắt đi nàng chỉ là một ‘xác chết’, nhưng ‘xác chết’ cũng có quyền được yên nghỉ. Huống chi căn phòng trong mật thất kia được bố trí quái dị như vậy, chắc chắn đang thực hiện những hành vi không thể công khai.
Thiếu niên mím chặt cằm, không nói thêm gì nữa, chỉ có hàng lông mi đen dày khẽ run lên, giống như một con bướm đang hấp hối trên mặt đất.
Lan Anh ngẩn ra một lúc, rồi mới mơ hồ đoán được lý do khiến hắn mang biểu cảm này.
Nàng dò hỏi: “Ngươi… không có chỗ nào để đi sao?”
Thông thường, báo quan không chỉ là tố cáo kẻ ác, mà còn là nhờ chính quyền hỗ trợ tìm đường về nhà khi thân không một xu dính túi.
Thiếu niên không trả lời.
Tức là ngầm thừa nhận rồi.
Lan Anh im lặng suy nghĩ rất lâu, rồi dời mắt đi chỗ khác, cố tỏ ra bình thản mà đề nghị: “Vậy ngươi có muốn cùng ta về kinh thành không?”
“Không có ý gì khác, chỉ là… nhà ta cũng khá rộng rãi.”
Không phải nàng khoác lác, nguyên chủ lúc còn sống nhét trong tay áo một cái túi tiền nặng trĩu. Khi mới xuyên đến, nàng đã mở ra xem: bên trong đầy ắp ngân lượng, còn có cả xấp ngân phiếu dày cộp, thậm chí còn có cả khế nhà và giấy tờ đất đai.
Cuối cùng về kinh hay không cũng không quan trọng, dù sao nàng cũng phải về nhà. Quan trọng là trên đường về kinh chắc chắn sẽ phát sinh đủ loại tình huống, đến lúc đó cùng giúp đỡ nhau thì chẳng phải sẽ dễ bề bồi dưỡng tình cảm hơn sao?
Thật ra Lan Anh có chút áy náy, nói mấy lời này với một thiếu niên thuần khiết, xinh đẹp, không nơi nương tựa…
Không hiểu sao lại có cảm giác… phạm pháp.
Nàng quay đầu lại quan sát thần sắc thiếu niên, thấy hắn cúi đầu trầm tư một lát, cuối cùng run run hàng mi đen nhánh, nở một nụ cười trong trẻo vô hại: “Được.”
… Cảm giác phạm pháp càng rõ hơn rồi.
Thiếu niên từ góc tường đứng dậy, chuỗi chuông bạc nơi đuôi tóc khẽ vang lên âm thanh leng keng trong trẻo. Lan Anh ngẩng đầu trong bóng tối tìm ánh mắt hắn, phát hiện hắn thực ra rất cao, chỉ vì cuộn người trong góc nên mới trông nhỏ bé.
“Ta biết lối đi mật ở đâu.” Hắn cúi đầu nhìn nàng, đột nhiên nói.
Lan Anh sửng sốt: “Vậy tại sao ngươi không trốn?”
Thiếu niên đứng im trong bóng tối, hồi lâu sau mới dịu giọng đáp: “Cần hai người cùng lúc ấn vào cơ quan mới có thể khởi động.”
Lời hắn nói chưa hết, nhưng Lan Anh đã hiểu.
Trong địa lao này toàn là xác chết, trước khi nàng đến, lấy đâu ra người thứ hai có thể cùng hắn mở cơ quan?
Nếu không phải nàng gặp chuyện xuyên sách hoang đường thế này, khiến xác chết của nguyên chủ sống lại, hắn còn phải chờ bao lâu nữa, còn phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn?
“Bây giờ chúng ta có hai người rồi mà,” nàng nhẹ giọng nói, tinh thần phấn chấn bước đến bên tường, “Cơ quan ở đâu vậy?”
Thiếu niên bên cạnh hồi lâu không nhúc nhích.
“Sao thế?”
Lan Anh nghi hoặc ngoảnh lại, thấy hắn vẫn đứng yên dưới ánh trăng mờ nhạt. Trăng vốn chiếu được lên khuôn mặt hắn, giờ chỉ còn rọi xuống đôi tay thon dài.
Bàn tay trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, nhưng lại nhiễm một mảng máu đỏ sẫm, kết thành dòng chảy mảnh, từng giọt rơi xuống đất.
“Bàn tay của ngươi bị thương rồi,” Lan Anh nhìn không rõ vẻ mặt hắn, chỉ nghe giọng nói ôn hòa dịu dàng vang lên từ bóng tối, “Vẫn còn đẩy nổi cơ quan không?”
Lan Anh chớp mắt.
Người nên hỏi câu này là nàng mới phải chứ! Tay hắn bị thương đến mức nào rồi mà còn lo cho cái vết xước lặt vặt của nàng.
“Không sao đâu,” nàng chỉ muốn nhanh chóng tìm được mật đạo, liền đùa giỡn vung tay, “Ngươi mà hỏi trễ chút nữa thì vết thương này cũng lành rồi.”
Nhưng thiếu niên hiền lành lại rất quan tâm đến vết thương của nàng: “Ta có thể giúp ngươi xử lý vết thương.”
“… Hả?”
Không phải Lan Anh nghi ngờ hắn có mưu đồ gì, mà là chính hắn cũng đang chảy máu, nếu hắn có cách xử lý vết thương thì sao bản thân còn bết bát thế này?
Nàng chưa từng nghĩ đến một khả năng: máu đó, chưa chắc đã là của hắn.
Thiếu niên dường như đoán được suy nghĩ trong đầu nàng, vung nhẹ cổ tay, vẽ ra một đường cong đẫm máu dưới ánh trăng, để lộ đôi tay sạch sẽ không một vết trầy xước.
Dẫm lên lớp cỏ khô ẩm ướt bước tới, ngữ khí bình thản, không giống đang nói dối: “Máu này, ta chưa kịp xử lý.”
… Đúng là không thấy vết thương thật.
Chẳng lẽ hắn thực sự có cách gì đó?
Dù sao hắn có thể sống sót ở nơi như thế này, chắc hẳn không phải kẻ đơn giản, hơn nữa còn là người dân tộc thiểu số, biết đâu lại có phương thuốc bí truyền gì đó.
“Ngươi định xử lý thế nào?” Lan Anh bất giác hỏi ra miệng.
Thật ra nàng chỉ muốn nhanh chóng rời đi, nhưng trực giác mách bảo nàng, dường như hắn rất chấp nhất với vết thương của nàng.
Nếu cứ từ chối mãi, có khi lại càng trì hoãn thời gian rời đi.
Thiếu niên bước từng bước đến gần, chuỗi bạc nơi đuôi tóc liên tục vang lên âm thanh lanh lảnh, dừng lại trước mặt nàng, Lan Anh cảm nhận được hơi thở mỏng manh của hắn phả lên đỉnh đầu.
“Có thể cho ta xem tay ngươi một chút không?” Giọng hắn rất nhẹ, ngoài dịu dàng còn mang theo chút run rẩy khó nhận ra.
Lan Anh ngẩng tay lên, xoè lòng bàn tay ra trước mặt hắn.
Lòng bàn tay bị thương, máu thịt lộ ra ngoài không khí, khiến mọi cảm giác trở nên nhạy bén hơn gấp bội.
Trong bóng tối vang lên một chuỗi tiếng chuông bạc càng lúc càng trong trẻo, càng lúc càng gấp gáp, chẳng bao lâu sau, vài sợi tóc mềm nhẹ lướt qua lòng bàn tay, mượt như lông chim, mang đến cảm giác ngưa ngứa lăn tăn.
Lan Anh bị kích thích đến mức vô thức rụt tay lại, nhưng đầu ngón tay đã bị một bàn tay khác giữ lấy. Bàn tay kia lạnh như ngọc, đặt trên các đốt tay nàng, từ từ tách năm ngón ra.
Còn chưa kịp phản ứng, bỗng có một thứ mềm mại, ấm nóng chạm vào lòng bàn tay nàng. Trái ngược hoàn toàn với nhiệt độ lạnh lẽo từ cơ thể thiếu niên.
Mang theo hơi ẩm và độ ướt, chạm khẽ như chuồn chuồn lướt nước vào vết thương. Rõ ràng chỉ chạm một thoáng rồi rời đi, nhưng xúc cảm đó lại như mưa đêm mùa hạ dính dấp, oi bức, mơ hồ không tan.
Ngay phía trên lòng bàn tay là đôi mắt trong veo của thiếu niên. Hắn đang chăm chú nhìn nàng, rồi khi nàng còn đang ngây người, lại một lần nữa li.ếm sâu vào vết thương, phát ra tiếng nước cực khẽ và dính.
Lan Anh chợt nhận ra chuyện gì đang xảy ra, liền “soạt” một tiếng rút tay lại.
“Ngươi… ai dạy ngươi xử lý vết thương kiểu này hả?!”
Hai má nàng đỏ bừng, may mà trong này tối om, nếu không chắc đã bị người ta nhìn ra vẻ lúng túng.
Thiếu niên đứng ngây tại chỗ, lặng lẽ nhìn nàng thật lâu, sau cùng mới nói bằng giọng có chút thất vọng:
“Trên núi, mèo hoang đều làm vậy cả.”
Hắn thật sự không hiểu vì sao nàng bỗng nhiên nổi giận, nhưng vẫn cúi đầu lí nhí xin lỗi:
“… xin lỗi.”
Thì ra là học theo mèo hoang.
Cơn giận của Lan Anh tan mất một nửa.
Thôi được rồi, hắn chỉ là một thiếu niên ngây thơ chất phác đến từ thôn núi, không nhà không cửa, chẳng qua là bắt chước cách mèo hoang li.ếm vết thương để giúp nàng mà thôi, có gì sai đâu?
Hắn hoàn toàn không có ý xấu.
“Được rồi… ta không đau nữa rồi,” Lan Anh nghiêng mặt sang một bên, lẩm bẩm nói khẽ, “Chúng ta mau đi tìm mật đạo thôi.”
Thiếu niên nói không sai, hắn thực sự biết vị trí và cách khởi động mật đạo. May mắn là trong lúc Lan Anh dẫn hắn trốn khỏi địa lao, không có ai tới kiểm tra, vì vậy cả hai thoát ra rất thuận lợi.
Lối đi mật dẫn ra một hang động, mà quả đồi nơi hang động tọa lạc cũng không cao lắm, lại nằm ngay bên ngoài thôn Viễn Bích của vùng Miêu vực. Lan Anh đi theo thiếu niên biết đường, nhanh chóng vào được thôn, tìm một nhà trọ nghỉ chân.
Trời cũng chưa quá muộn, Lan Anh chạy trốn suốt đêm, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, vừa tắm rửa xong liền leo lên giường đếm ngân phiếu.
Nàng cũng không hiểu vì sao nguyên chủ chỉ ra khỏi cửa một chút mà lại mang theo nhiều tiền đến vậy, nhưng giờ thì Lan Anh muốn khóc luôn bởi vì Xuân Minh là một tên nghèo kiết xác, đến một đồng cũng không có.
Nếu ngay cả nàng cũng chẳng có xu nào, thì cả hai chắc phải ngủ ngoài đường rồi.
Lưu lạc đầu đường xó chợ gì chứ, thế này thì chẳng giống truyện ngọt tí nào cả.
Thiếu niên tên là Xuân Minh. Trên đường đi Lan Anh còn quên không hỏi, đến lúc đăng ký thuê phòng ở khách điếm mới biết.
Tên nghe rất êm tai.
Sau khi đếm xong ngân phiếu, Lan Anh ôm chặt túi tiền vào lòng, nằm vật xuống giường ngủ thiếp đi.
Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi bầu không khí đáng sợ trong địa lao, nên dù thoát được rồi, nàng vẫn gặp ác mộng.
Nàng mơ thấy cửa sổ bên giường bị mở ra từ bên ngoài, một đứa bé nhìn chưa đến một tuổi chui vào.
Nhưng đó không phải là đứa bé bình thường. Làn da nó xám tro, đôi mắt không có lòng trắng, trống rỗng vô hồn, toàn thân không có chút hơi thở sống.
Vậy mà động tác lại cực kỳ linh hoạt, nó chui tọt vào màn giường, tóm lấy cánh tay nàng, nhe ra một miệng đầy răng nhọn cắm xuống.
Rắc! Rắc! Rắc! như thể đang gặm một trái cây giòn ngọt mọng nước.
Lan Anh bị dọa tỉnh.
Nàng vén màn giường lên, nhìn khắp phòng mấy lượt. Bên ngoài đêm yên ả, ánh trăng dịu dàng, bốn bề tĩnh lặng không người, chẳng có gì khác thường.
Túi tiền trong lòng vẫn còn nguyên.
“Cũng thật là sống động quá…”
Nàng lẩm bẩm câu không rõ tiếng, dụi dụi đôi mắt nhức mỏi rồi nằm xuống ngủ tiếp.
Lan Anh không hề hay biết, khi nàng đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, con thi hài búp bê kia lại một lần nữa trồi ra.
Nó vung vẩy đôi tay bé xíu, cố gắng bò lên giường. Nhưng mỗi lần khó khăn lắm mới nhấc được đôi chân mũm mĩm lên mép giường, đều bị một lớp kết giới vô hình chặn lại.
Thế nhưng nó vẫn không cưỡng lại được mùi máu thịt ngọt ngào từ trong màn bay ra, cứ lần này đến lần khác thử leo lên, đâm đầu vào tường cũng không từ bỏ.
Lúc này, cửa sổ gỗ vốn đang hé mở ở cuối giường bị người nhẹ nhàng đóng lại. Thiếu niên áo tím ngồi ngay ngắn trước cửa sổ, mái tóc dài xõa xuống, ánh trăng rọi qua từng lọn tóc, tạo thành những gợn sóng lấp lánh phủ lên khuôn mặt tuấn tú thanh nhã.
Xuân Minh cụp mắt, khóe môi vương nụ cười dịu dàng như nắng xuân, lặng lẽ nhìn con búp bê xác sống kia không ngừng lao tới rồi lại bị bắn ra, đầu ngón tay theo nhịp bò của nó mà gõ nhẹ lên bậu cửa sổ.
Cộc, cộc, cộc.
Mỗi lần hắn gõ, con búp bê nhỏ lại bị bắn ra ngoài như bị bật ngược.
Mà kẻ khởi xướng thì chống cằm, dáng vẻ nhàn nhã, thỉnh thoảng còn bật cười khe khẽ qua kẽ răng, như đang xem một màn kịch thú vị.
Không biết đã qua bao lâu, đến khi con búp bê ngu ngơ kia cũng bắt đầu biết buông xuôi, Xuân Minh mới từ từ thu lại nụ cười, nhẹ nhàng đứng dậy, bước đến bên giường.
Hắn chầm chậm cúi người xuống, chống tay bên gối ngắm nhìn thiếu nữ đang say ngủ, ánh mắt tản mạn đảo một vòng, cuối cùng dừng lại trên bàn tay nàng vắt ngoài chăn.
Vết thương chưa lành, mùi máu ngọt lịm khẽ lan trong không khí.
Ngón tay đang đặt cạnh má hắn vô thức co lại.
Dưới đệm thịt đầu ngón tay cuộn trào lên những đợt sóng nhấp nhô, như nước sôi sùng sục. Đó là vô số con trùng độc đang gào thét đòi phá tan giam cầm, đòi xé xác, đòi cắn rứt, đòi hưởng máu tươi thịt ngọt.
“Đừng vội mà.”
Hắn khẽ vuốt đầu ngón tay, ép lũ trùng cuồng loạn trở về chỗ cũ, khóe môi khẽ cong lên, giọng nói nhẹ nhàng như ru.
“Chưa đến lúc đâu.”