Edit: YACchan
Hạ Nhậm Nguyên đưa ra khả năng thứ hai: "Tôi cảm thấy dấu vết không phải bởi vì huyết mạch thức tỉnh, tôi và phàm nhân không có gì khác biệt. Khả năng lớn hơn là cậu đã cứu tôi, để lại ấn ký trên người tôi.”
Bạch Thanh Ngữ hoàn toàn không có ấn tượng này, anh từ trăm năm trước đã bởi vì tiêu hao hết thần lực mà ở vào kỳ ngủ đông, luôn ở trong Thần cảnh, kỳ ngủ đông vừa tỉnh dậy liền bận rộn nuôi Bạch Tiểu Trà, đâu có thời gian cứu người: "Không thể nào, tôi làm việc tốt, tôi còn không biết sao?”
Hạ Nhậm Nguyên nêu ra điểm nghi ngờ trên người hắn, "Bác sĩ nói tôi từ chỗ cao như vậy ngã xuống chỉ bị thương ngoài da, nội tạng và xương cốt hoàn hảo không thương tổn, có thể gọi là kỳ tích y học.”
Bạch Thanh Ngữ: "Chứng tỏ thiếu gia anh trời sinh tốt mệnh, tổ tiên phù hộ, ừm, tôi là thúc tổ của anh, nếu anh nhất định nói là tôi cứu anh, cũng được thôi.”
Hạ Nhậm Nguyên nghẹn lời: "Không phải loại cứu do phù hộ này, tôi đã từng nhìn thấy cậu rồi.”
Bạch Thanh Ngữ ngồi quỳ lên trên giường, khiến bản thân ở tầm mắt cao hơn Hạ Nhậm Nguyên, ôm cánh tay, từ trên cao nhìn xuống nói: "Anh đang nghi ngờ ký ức của Thần Trà sao? Việc của tôi hơn hai trăm năm đều nhớ rõ ràng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT