“Thế nên vừa nãy hai người thật sự chạy rồi, để con đối phó với cô ta à?!” Tô Vũ Thần lại kích động lên, đang lái xe không dám động đậy, nhưng giọng cao lên mấy tông. “Con bảo hai người sao kỳ lạ thế, lần trước còn giúp cô ta nói chuyện, lần này dám để cô ta một mình đối đầu với con à!”
“Lái xe cẩn thận!” Bố Tô lại thấp giọng quát, nhưng lần này rõ ràng uy thế không đủ, vừa xoa mũi giọng càng lúc càng nhỏ, “Ta với mẹ con lời hay ý dở đều nói hết với cô ta rồi, ta đây cũng sắp nghỉ hưu rồi, trước đây nghĩ tranh thủ bây giờ còn có thể giúp cô ta tìm một công việc cuối cùng cố gắng giúp một tay, thế mà người ta lại nói Cương Tử kiếm được tiền, ta với mẹ con còn nói được gì nữa?”
“Đúng vậy, ta với bố con đứng đó cũng hơi ngại, người ta đã đến rồi chúng ta cũng chỉ có thể khách sáo nói lời hay ý đẹp, để con ở đó, cô ta chẳng phải... ở lại hai phút rồi đi sao.” Mẹ Tô nói rồi bản thân cười.
“Hóa ra hai người biết con nói chuyện không dễ nghe, cố ý để con với cô ta chó cắn chó à?” Tô Vũ Thần kinh ngạc, “Con cứ tưởng hai người hỏng đầu rồi, thấy cô ta sảy thai đáng thương, thật sự để con an ủi cô ta cơ à!”
Mẹ Tô cười hì hì không nói gì, Bố Tô nghe vậy nhíu mày giả vờ tức giận, “Nói bố với mẹ thế à? Không biết lớn nhỏ! Nhưng cái từ chó cắn chó này con dùng hay đấy.”
Triệu Hiểu Tịnh phốc phốc cười ra tiếng, hóa ra Bố Tô và Mẹ Tô còn có mặt phúc hắc thế này, hèn gì nói chuyện hai phút Ngân Hoa đã đi họ cũng không hỏi han gì, còn vẻ mặt tươi cười tiễn khách ngay.
“Ôi chao con với cô ta từ nhỏ đã cãi nhau đến lớn, cô ta lại cãi không thắng con, con lại không chịu thiệt, con giận cái gì?” Mẹ Tô thấy mặt Tô Vũ Thần càng lúc càng đen, vội vàng chữa lời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play