Sau này có lần họ hàng lên nhà Tô Vũ Thần, nàng nghe trộm được cuộc nói chuyện của họ, nói là con nhà Nhị Cô lớn rồi, số lần phát bệnh ngày càng nhiều, cuộc sống của nàng ấy càng ngày càng khó khăn, cả ngày buồn bực ở nhà, đừng để sinh bệnh gì, mọi người có thời gian thì qua thăm nàng ấy nhiều hơn, dù là giúp đỡ một tay gì đó.
Thế là khoảng thời gian đó họ hàng lũ lượt chạy tới nhà Nhị Cô, những người em trai bận rộn nhưng có tiền nhàn rỗi như bố Tô Vũ Thần, thì kiên quyết từ chối sự từ chối của Nhị Cô, nhét tiền cho Nhị Cô.
Cho đến khi Nhị Cô tức giận, đóng sập cửa lại, không gặp mặt ai, không nhận lòng tốt của ai, ra ngoài còn phải né tránh họ hàng, họ hàng mới bắt đầu băn khoảnh, lẽ nào giúp nàng ấy còn giúp sai rồi sao?
Rồi sau này, mối liên hệ duy nhất giữa những họ hàng này và Nhị Cô, chỉ còn là mỗi dịp tết, bọn trẻ con qua chúc tết, ngồi chơi một lúc đơn giản rồi về, khoảng cách hai bên cũng ngày càng xa.
Nhưng Nhị Cô mỗi năm vẫn làm cá ngâm rượu và ớt chiên, tới nhà nàng ấy làm khách, vẫn kéo khuôn mặt đầy nếp nhăn cười nói đẩy đĩa trước mặt, “Ăn đi! Ăn đi!”
Hôm nay Triệu Hiểu Tịnh hỏi Tam Nãi Nãi, ngài còn ăn được không? Tô Vũ Thần vô cớ trong lòng rung động, nhìn Tam Nãi Nãi nheo mắt cười, lộ ra hàm răng đã rụng hết không còn mấy chiếc, mọi nghi vấn trong đầu tan biến.
Tam Nãi Nãi rõ ràng không ăn được những món ngọt cứng này, nhưng mỗi dịp tết, dậy sớm thức khuya làm một đống, cuối cùng cho cháu chắt vừa ăn vừa mang đi, nàng chẳng giữ lại được gì, dường như bận rộn vô ích một trận.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play