Mẹ nói không cầu gì khác, không cầu con giàu sang phú quý, chỉ cầu sau này con đi học ra có một nghề để tự nuôi sống bản thân, đừng như mẹ.
Con nấu cháo ngon, không hoàn toàn là sau khi mẹ bị bệnh mới học, là trước đó mẹ bán hàng con đã giúp nấu rồi.
Sau này khi mẹ con bị bệnh, con giúp Đinh lão ngũ ở quầy thịt heo kia đưa mỡ heo, mỗi lần hai mươi ký, vác lên tầng bốn. Mẹ con biết được xót xa chảy nước mắt, nhưng mẹ cũng không ngăn cản con, chỉ nói sau này mẹ đi rồi con ít nhất không chết đói được.
Cho nên Dì Ba, đối với con và mẹ con mà nói, những công việc thực sự vất vả này đều đã làm qua rồi, đi làm ở công trường và bán hàng kiếm tiền căn bản không phải là chuyện đáng xấu hổ gì. Người nghèo không có thể diện gì cả, mẹ con sớm đã xem nhẹ rồi, con cũng vậy.”
Triệu Hiểu Tịnh mặt mày bình tĩnh, giọng thấp kể lại những chuyện trước đây không nói ra được, chuyện giấu kín cả đời ở kiếp trước.
Bên cạnh Đổng Mai càng nghe càng sốc, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Triệu Hiểu Tịnh.
Sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT