“Dì Ba, ta biết dì không cần, đây là ta tự muốn làm cho dì ăn, ta cũng biết dì không thiếu tiền, cũng không phải ép ta đòi tiền ta, là ta tự muốn trả.”
Triệu Hiểu Tịnh theo sau cầm bàn chải rửa cua, thật lòng bày tỏ suy nghĩ trong lòng.
Nàng đã nghĩ thông rồi, kiếp trước cái gì cũng không dám nói, chỉ có thể sống cả đời rụt rè nhút nhát. Kiếp này đã bắt đầu rồi, nàng cũng không giấu giếm nữa, lần này chỉ làm chính mình, nghĩ gì nói nấy.
“Chỉ là ta nợ dì nhiều tiền như vậy, luôn cảm thấy nợ nần khắp nơi, một khi suy nghĩ của mình khác với dì lại cảm thấy áy náy, luôn không thể lấy hết dũng khí để làm chính mình. Dì Ba, trả tiền không phải là chuyện xấu, coi như là cho ta một chút tự tin làm chỗ dựa.”
Đổng Mai ngẩn ra, động tác rửa cua dưới tay cũng dừng lại, mãi một lúc sau mới mở lời.
“Ta thấy ngươi giờ tự tin lắm, tám vạn đồng nói trả cái là nói, nói như hát hay vậy!
Ngươi cảm thấy áy náy? Ngươi vì cảm thấy áy náy nên cãi lại ta, lời ai cũng không nghe đúng không?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play