Tạ Lưu Âm mắt sáng lên: “Sư phụ, ngài nói kỹ hơn một chút đi ạ!”
Lúc này mới biết gọi Sư phụ cho đàng hoàng à? Hắn đã nghe thấy không ít lần, Tạ Lưu Âm lén lút gọi mình là lão già.
Hàm Nguyệt khẽ hừ một tiếng, nhưng vẫn chọn chỉ điểm cho đồ đệ: “Tông chủ phạt Tần Điền bế quan trăm năm, việc bế quan này không đơn giản như vậy, cần phải dỡ bỏ Tụ Linh Trận trong phòng, đổi thành Tuyệt Linh Trận. Nói cách khác, hắn trăm năm này đều không thể tu luyện, chỉ có thể khổ sở chịu đựng.”
“Nhưng ngươi thì khác, ngươi có thể tu luyện, dùng trăm năm này đuổi kịp tu vi của Tần Điền. Đến lúc hắn xuất quan, ngươi liền lấy danh nghĩa luận bàn kéo hắn lên Lôi đài, đến lúc đó chẳng phải muốn thế nào thì thế đó sao?”
Phương pháp này đổi thành người khác có lẽ không thành công, nhưng thứ nhất Tạ Lưu Âm là người có sự quyết tâm, nàng chỉ cần muốn ra tay với Tần Điền, nhất định có thể trong vòng trăm năm đuổi kịp thậm chí vượt qua Tần Điền.
Thứ hai nàng là đồ đệ của Hàm Nguyệt, dựa theo bối phận cùng bối phận với Tần Điền. Cho nên kéo Tần Điền lên Lôi đài, việc này không những không phải mạo phạm trưởng bối, truyền ra ngoài còn phải khen Tạ Lưu Âm một câu trẻ tuổi tài cao.
Tạ Lưu Âm càng nghe mắt càng sáng, cuối cùng cười hì hì nói với hắn: “Không hổ là Sư phụ, quả nhiên chủ ý thật nhiều.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play