Ngày hôm sau, thời tiết vẫn rất đẹp. Nguyễn Sơ Tửu  mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, sạch sẽ, rồi ngập ngừng đứng trước cổng trụ sở chính của công ty Giải trí Tinh Hà.

Nếu bước vào, thì con đường tương lai phía trước của cậu không biết rốt cuộc sẽ như thế nào.

Nếu không bước vào, thì bản thân cũng chỉ còn lại lựa chọn đi làm những công việc tay chân, lao động vất vả.

Nguyễn Sơ Tửu vỗ vỗ cái bụng chẳng có tí cơ bắp nào của mình, cậu cảm thấy dù có đi tìm công việc lao động chân tay thì người ta cũng chẳng nhận đâu.

Vậy thì, chỉ còn lại một con đường duy nhất thôi.

Nguyễn Sơ Tửu hít một hơi thật sâu, sải bước vào cánh cổng công ty, đến quầy lễ tân rồi nói với lễ tân rằng hôm nay mình đến phỏng vấn.

“Tầng sáu, rẽ trái, phòng thứ sáu bên tay phải.” Cô lễ tân hôm nay chắc hẳn đã tiếp đón rất nhiều người đến phỏng vấn, sau khi đưa cho Nguyễn Sơ Tửu một số thứ tự thì thuần thục nói ra địa điểm phỏng vấn.

“Cảm ơn.” Nguyễn Sơ Tửu cảm ơn cô ấy.

Lối đi nhỏ ở tầng sáu ồn ào náo nhiệt, rất nhiều người trẻ tuổi chen chúc ở đó, ai nấy đều trang điểm tỉ mỉ. Còn có rất nhiều ngườ ighé sát vào cửa phòng phỏng vấnđể cố nhìn xem tình hình bên trong như thế nào.

Nguyễn Sơ Tửu tìm một góc vắng vẻ để ngồi, cầm số thứ tự của mình lặng lẽ chờ đợi.

“Này người anh em, cậu cũng đến phỏng vấn à?” Một bàn tay to vỗ nhẹ lên vai Nguyễn Sơ Tửu, lực không nhẹ cũng không nặng.

Nguyễn Sơ Tửu nghiêng đầu nhìn. Một chàng trai đầu húi cua, đang cười ngây ngô nói chuyện với cậu.

“Đúng vậy.” Nguyễn Sơ Tửu cho anh ta xem số thứ tự của cậu. “Cậu cũng đến phỏng vấn sao?”

“Bố mẹ tớ bắt tớ đến đó, số thứ tự của tớ còn liền với cậu luôn đấy.” Chàng trai cũng giơ số thứ tự của mình lên cho Nguyễn Sơ Tửu xem. “Tớ là Hà Chung Ngôn.”

“Nguyễn Sơ Tửu.” Nguyễn Sơ Tửu cũng nói tên mình. “Bố mẹ cậu bắt cậu đến hả? Cậu không muốn à?”

“He he, tớ học hành không ra gì, thích chơi game hơn, nhưng bố mẹ tớ thì cảm thấy như vậy là sống buông thả, mất phương hướng.” Hà Chung Ngôn gãi gãi đầu.  “Thế là họ tống tớ vào giới giải trí, nghĩ rằng giới này yêu cầu học vấn thấp hơn một chút.”

Hai người trò chuyện bâng quơ ở góc phòng. Sau khi những người chờ đợi ở hành lang thay phiên từng lượt từng lượt, cuối cùng cũng đến số thứ tự của Hà Chung Ngôn.

“Vậy tớ vào trước nha.” Hà Chung Ngôn vẫy vẫy tay, rồi bước vào phòng phỏng vấn.

Nguyễn Sơ Tửu cũng không biết tình hình phát triển của giới giải trí hiện tại thế nào nên trong lòng không nắm chắc được. Khi gần đến lượt, cậu càng thêm căng thẳng.

Còn chưa thấy Hà Chung Ngôn đi ra, thì Nguyễn Sơ Tửu đã nghe thấy người trong phòng gọi đến số của mình.

Cậu lấy hết dũng khí bước vào phòng phỏng vấn, bắt gặp ánh mắt mong đợi của Hà Chung Ngôn đang nhìn mình.

Là con trai út của công và thụ trong nguyên tác, mà ba của cậu còn là một người cá, nên nhan sắc của Nguyễn Sơ Tửu đương nhiên vô cùng xuất sắc. Mái tóc xanh mềm mại cùng đôi mắt xanh biếc khiến mấy vị giám khảo đều muốn đưa tay ra nựng má.

“Có nhan sắc này, đặt vào giới giải trí làm bình hoa thôi cũng có thể hút không ít fan rồi.” “Cậu lúc nãy cũng cho qua đi, hiện tại trong giới loại hình như cậu ấy khá hiếm. Nếu xây dựng hình tượng mạnh mẽ, tràn đầy sức sống thì cũng không tồi.” “Được, vậy hai người này cho qua hết.”

“Cậu nhóc này không tồi đâu, cho qua đi.”

“Còn chưa kiểm tra năng lực của cậu ấy mà.”

“Chỉ riêng gương mặt này thôi, đưa vào giới giải trí cho cậu ấy làm bình hoa cũng đủ thu hút không ít fan rồi.”

“Thí sinh lúc nãy cũng cho qua đi, hiện tại trong giới loại hình như cậu ấy khá hiếm. Nếu xây dựng hình tượng mạnh mẽ, tràn đầy sức sống thì cũng không tồi.”

Năm phút sau, Nguyễn Sơ Tửu với khuôn mặt bị véo đỏ ửng, ngơ ngác cùng Hà Chung Ngôn bước ra khỏi phòng phỏng vấn.

“Được rồi, vậy hai thí sinh này đều cho qua đi.”

“Vậy là qua luôn rồi á?” Hà Chung Ngôn quay đầu nhìn Nguyễn Sơ Tửu, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, “Khác hẳn với những gì tớ tưởng tượng luôn á.”

Nguyễn Sơ Tửu cũng vô cùng hoang mang, chủ yếu là vì cậu bị các giám khảo vây quanh nựng má không ngừng.

Cậu xoa xoa gò má, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.

Xem ra, tình trạng giới giải trí hiện tại cũng không khác mấy so với thế giới của cậu.

Hà Chung Ngôn nói: “Giờ cũng đến trưa rồi, cậu có muốn đi ăn cơm cùng không?”

“Không được.” Nguyễn Sơ Tửu lắc đầu, “Tớ còn phải về chăm sóc ba ba, ông ấy đang không khỏe.”

“Vậy được thôi, trao đổi cách liên lạc nhé? Tớ có thể rủ cậu chơi game.” Hà Chung Ngôn cười toe toét. “Những cái khác tớ có thể không dám chắc, nhưng chơi game thì tuyệt đối hạng nhất.”

Sau khi trao đổi phương thức liên lạc với Hà Chung Ngôn, hai người chia tay nhau.
Nguyễn Sơ Tửu thì đến bệnh viện để thăm ba cậu

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play