Tiêu Lan Uyên nghe nàng nói năng mơ hồ, không nhịn được cười.
Cảm thấy ở trên lưng hắn giống như ngủ trong trứng nước?
Đây là ví von gì vậy? Nhưng hắn cũng cảm nhận được, giọng nàng mang theo chút yếu ớt, hoàn toàn khác với thường ngày, đây đúng là say thật.
Hắn và nàng, hiếm khi có cơ hội như vậy, để hắn cõng nàng đi dưới ánh trăng thế này, còn khiến hắn cảm thấy thư thái hơn cả lúc uống rượu nói chuyện, đùa cợt vui vẻ ban nãy.
Tiêu Lan Uyên đột nhiên vô cùng trân trọng khoảnh khắc này.
“Ta đi chậm lại một chút nhé?”
“Tốt, đi từ từ thôi, không vội về.” Phó Chiêu Ninh nằm trên vai hắn, giọng nói rất thấp, nhưng rất mềm, khiến lòng Tiêu Lan Uyên cũng mềm đi rất nhiều.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT