Nàng đã đi đến bước này rồi, nhưng sự thật phũ phàng là không thể.
Hơn nữa, dù có làm gì thì Tuyển vương cũng chưa chắc đã lung lay quyết tâm. Hắn quá vô tình.
Trầm Hương ngồi trên ghế, người vẫn còn khom lại. Vừa rồi bị Phó Chiêu Ninh đá, nàng cảm thấy mình vẫn chưa hồi phục, cơn đau trên cơ thể càng làm tăng thêm sự oán hận trong lòng.
"Trường công chúa, nếu Tuyển vương thật sự vô tình như vậy, vậy chúng ta từ bỏ đi. Theo nô tỳ thấy, có lẽ Tuyển vương vốn ở Chiêu Quốc cũng đang tự thân khó bảo toàn. Chiêu Hoàng luôn muốn đối phó hắn, cho nên hắn sẽ không dám đáp ứng, bởi vì hắn vốn không có bản lĩnh!"
Trầm Hương cảm thấy nói xấu Tuyển vương lúc này có thể giúp nàng dễ chịu hơn một chút.
"Xem hắn hiện tại cũng không dám lấy mặt nạ xuống, có lẽ cũng là vì khuôn mặt hắn thật sự đã hủy hoại không còn hình dạng, căn bản không dám để Trường công chúa nhìn thấy. Hắn tự ti, đúng vậy, hắn cũng vì tự ti nên mới không dám để Trường công chúa tiến phủ Tuyển vương."
"Nhưng ta bây giờ phải làm sao đây?" Phúc Vận Trường công chúa có chút luống cuống. Điều đáng sợ nhất là, "ta luôn cảm giác, Hoàng huynh đã phái người đuổi tới Chiêu Quốc."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play