“Bản vương nói một lần không đủ sao?” Tiêu Lan Uyên nói với giọng nhàn nhạt, không rõ có tức giận hay không, nhưng Kim Tuyết trong lòng nhảy dựng, không dám chậm trễ, mang ly trà đó đưa tới.
Phó Chiêu Ninh đã uống một ngụm. Nàng khẽ híp mắt, vô thức lộ ra vẻ thỏa mãn của người thưởng thức trà ngon. Đây thật sự là trà ngon, hơn nữa kỹ năng pha trà cũng rất tốt. Trước kia nàng thường đến chỗ một vị đại lão yêu trà, vị đại lão đó cũng sẽ lấy trà ngon quý giá của mình ra pha cho nàng, nhưng vẫn kém hơn một chút.
Tiêu Lan Uyên cũng uống một ngụm trà, vị chát khiến hắn suýt chút nữa phun ra.
Tiêu Lan Uyên vốn có thói quen uống trà rất tốt.
Lúc trước hắn mang theo Kim Tuyết và Bạch Sương, cũng là bởi vì hai nha hoàn này đều giỏi pha trà ngon.
Nói thật, chén trà nhỏ này nếu cho người bình thường uống thì vẫn được, dù hơi chát nhưng ngọt, dù sao trong Tuyển Vương phủ cũng không có loại trà đặc biệt kém.
Nhưng đối với người kén ăn như Tiêu Lan Uyên, thì đó là quá tệ, tệ đến không biết dùng từ gì để diễn tả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play