"Đáng tiếc cái gì, thiên hạ vạn vật đều có quy luật của riêng nó. Đời người ngắn ngủi, nên hãy tận hưởng nó đi, có ích thì nên dùng, vô dụng thì chớ cưỡng cầu, lo lắng nhiều quá làm chi. Ngươi những năm nay, tu vi không tăng trưởng bao nhiêu, tâm tư đều đặt trong gia tộc. Nếu như không kịp thời quay đầu, cả đời này cũng chỉ đến đây mà thôi." Hạng Cuồng ngửa cổ uống cạn chén linh tửu nói.
Lục Tiểu Thiên nghe xong, trong lòng có điều suy nghĩ. Lời Hạng Cuồng nói tuy là đơn giản, nhưng lại ẩn chứa đạo lý làm người, thậm chí là một loại thái độ tu luyện, có không ít thứ đáng để học tập.
"Đông Phương tiên sinh, về sau nếu như cần phiền ngài luyện đan, mong rằng có thể cho chút thể diện."
Sau một hồi uống rượu say sưa, trước khi rời đi, Mang Tiêu gia chủ âm thầm truyền âm nói với Lục Tiểu Thiên.
Dù sao Lục Tiểu Thiên cũng phải ở trong hắc ngục này một đoạn thời gian không ngắn, lại còn phải thỉnh thoảng đánh với Hạng Cuồng một trận. Đối với bản lĩnh của Hạng Cuồng, Mang Tiêu y hiểu rõ hơn ai hết. Lục Tiểu Thiên bị tục sự quấy nhiễu như vậy, ắt hẳn sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến việc luyện đan.
"Đan dược bình thường thì Mang Tiêu gia chủ cũng đừng mang đến nhờ vả ta. Nếu như là đan dược đáng cho ta xuất thủ, cứ đưa đến là được. Ngoài ra những thứ mà ta cần, cũng phiền Mang Tiêu gia chủ hỗ trợ thu thập một chút."
Lục Tiểu Thiên gật đầu, âm thầm truyền âm đáp lời. Đan phương liên quan đến Bàn Đào, cùng với nguyên thần tinh phách của thập nhị giai yêu thú, lại hoặc là một vài đồ vật cần thiết khác, tự nhiên là càng nhiều càng tốt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play