Thấy thế, mọi người sau khi chấn kinh, lòng hiếu kỳ dâng cao.
Vương Thuấn Tử hốt hoảng, hơi thở như muốn ngừng lại, vội vàng bò tới nắm lấy tay Vân nương: “Nương tử, nàng bình an vô sự thật tốt quá. Ta sẽ đưa nàng và bọn nhỏ về, quãng đời còn lại ta sẽ sống vì hai mẹ con nàng.”
Hắn thấp giọng cảnh cáo: “Chúng ta là vợ chồng, nương tử đừng để kẻ gian xúi giục mà quên đi bổn phận làm vợ.”
Vân nương yếu ớt, thoát không khỏi tay hắn, chỉ có thể nắm chặt lấy ống tay áo của hắn mà nói: “Ta nói câu nào oan uổng ngươi?”
Thải Y thấy vậy, lập tức chạy tới hái lấy chiếc túi thơm của Vương Dĩnh Nhi, để lộ ra những đường may trên đó.
Vân nương nhắm mắt lại, lòng như tro nguội: “Hai huynh muội các ngươi coi ta là kẻ mù mắt, mù tim, đồ đần độn. Không những ngày đêm lén lút làm chuyện xấu, mà còn thêu hết những ý nghĩ xấu xa đó lên người, ngày ngày mặc vào, khoe khoang.”
“Ngươi nói bậy!” Vương Dĩnh Nhi kích động phản bác, “Chiếc túi thơm này là ta mua, sao các ngươi có thể bêu xấu ta như vậy? Tẩu tẩu, nàng thật hồ đồ. Vừa mới sinh con, nghe vài lời châm chọc đã bêu xấu phu quân, nàng có nghĩ đến tương lai con cái sẽ thế nào không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT