“Nô tỳ sai người đi bên ngoài mua, vốn chỉ là nhất thời tư tâm… Nô tỳ thật biết sai rồi!” Xuân Đào dập đầu đến vỡ đầu, cắn chặt hàm răng không nói ra có người chủ sự.
Vốn cho rằng thánh nữ Lan Tịch còn muốn trách tội mình, nàng có thể cầu xin Niệm Cơ, không ngờ lần này Lan Tịch lại không hỏi thêm, mà xoay người đi ra ngoài.
Xuân Đào thở phào nhẹ nhõm: Chỉ cần không có thánh nữ ở đây ly gián, với tính tình mềm mại của Niệm Cơ, nhất định sẽ không trách phạt nặng nàng.
“Nương nương, ngài đánh mắng nô tỳ đều được, dù là đuổi nô tỳ ra ngoài cũng không sao, chỉ xin ngài đừng vì nô tỳ ngu muội vô tri mà làm hại thân thể và hài tử trong bụng.” Nàng cẩn thận nhìn ra ngoài, thấy thánh nữ vẫn chưa trở về, lập tức hạ giọng nói: “Nương nương, nô tỳ thế nhưng là người Lục Điện phái tới chăm sóc ngài a.”
“Ngươi chính là chăm sóc ta như vậy?” Niệm Cơ chất vấn.
“Nô tỳ… Từ nhỏ cùng Lục Điện lớn lên, thật ra sớm đã yêu thầm hắn, nhưng vì thân phận hạn chế nên không dám nói rõ.” Xuân Đào là người tâm phúc của Minh Nguyệt cung phái tới, tự nhiên biết Niệm Cơ là người nặng tình, cho nên rất biết cách nói đúng bệnh hốt thuốc, “Điện hạ bao nhiêu năm qua chưa từng thích cô gái nào, lần này lại hết lòng bảo vệ, quyến luyến nương nương, thậm chí còn gọi cả thanh mai trúc mã là nô tỳ đến phục vụ, chính là vì đảm bảo cho ngài toàn vẹn, không cho ngài chịu chút uất ức nào.”
Nàng nghẹn ngào nằm trên đất, như mất hết khí lực, “Nương nương lúc đó vì ghen tỵ với lời đồn thánh nữ và điện hạ có tình ý, đã cõng điện hạ đem những sách đó ngụy trang rồi đưa cho thánh nữ… Biết rõ không thể làm, lại khăng khăng làm như vậy, chẳng phải là vì ngài một lòng si mê điện hạ sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT