“Đầm lầy rất nguy hiểm, nhưng A Mục Kha còn kém chúng ta rất xa về sự quen thuộc địa hình. Lại nóng lòng tiêu diệt chúng ta để tiến đánh Đông đảo, nên họ không nghĩ chúng ta sẽ còn lui về. Chỉ cần chúng ta nắm giữ tiên cơ, chiếm lĩnh cao điểm trước, cộng thêm sạn đạo đã sửa xong…”
Sở Thịnh ngước mắt, kiên định nói: “Chỉ cần chúng ta có một nhóm ‘mồi’, liền có thể dụ A Mục Kha dẫn quân vào đầm lầy mà tiêu diệt. Đến lúc đó, chúng ta chiếm lĩnh cao điểm, có thể giống như A Mục Kha trước đó, đơn phương chiếm thượng phong.”
“Mồi? Ngươi nói là đội cảm tử?” Mọi người nghiến răng, nhìn nhau nhưng không ai xung phong.
Có người do dự nói: “Huynh đệ Sở, không phải chúng ta sợ chết, chỉ là bây giờ huynh đệ chúng ta tử thương vô số, binh lực còn lại vốn không đủ. Nếu lại rút ra mấy nghìn người làm mồi dụ đội cảm tử, số người còn lại dù có chiếm được cao điểm, cũng không đánh lại hơn vạn quân của A Mục Kha.”
“Nếu đội cảm tử của chúng ta đã chết hết, nhưng cuối cùng vẫn không đổi lấy được thắng lợi, đây chẳng phải là hy sinh vô ích sao?”
“Mọi người bình tĩnh lại đã. Ta nghĩ ý của Sở Thịnh không phải để chúng ta tìm người của mình làm mồi nhử.” Lương Võ đặt một khối đá lên sa bàn chỉ vào đầm lầy, “Các ngươi quên sao? Lý Phó Tướng còn mang theo ‘viện binh’ tới đây, những người đó vốn là chiến sĩ của Đông đảo.”
Mọi người không hiểu: “Nhưng chính là bọn họ đã phản bội rồi, sao lại nguyện ý làm đội cảm tử cho chúng ta?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT