“Tống Nhiên, đã ngươi không chịu an phận, vậy đừng trách vì sao cha không niệm tình cha con. Đụng phải những sát thủ giết người không chớp mắt của Tiêu gia, ngươi chỉ có thể chết rất thảm.”
…
Nam phương nóng ẩm, triều nóng lên gió thổi ào ào, như sói tru, thổi đến người ngã trái ngã phải, con đường lưu đày càng thêm hoang vắng, trên đường đi tiếng oán than dậy đất, tiếng roi quất mắng chửi của quan binh và tiếng khóc lóc van xin của phạm nhân vang lên không dứt bên tai.
Cơm trưa mới yên tĩnh được chút.
Nhưng bọn quan binh cho phạm nhân đều là bánh cao lương ôi thiu, cháo đục ngầu có mùi lạ. Không ít người ngửi một cái đã nôn ra, lại bị đánh một trận.
Không giống đại phòng và tam phòng có thể giày vò, lão phu nhân mặc dù già yếu, nhưng bản chất bên trong lại cứng cỏi có thể chịu đựng khổ cực, trên đường đi an phận không oán giận.
Bà đem phần cơm nước phân cho Sở phu nhân và Sở Thịnh đang không đứng dậy nổi, từ đầu đến cuối không nhìn Tống Nhiên bên cạnh, trong lòng không xem nàng như người của nhị phòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT