Hắn kiên trì, hạ thấp đầu tiếp tục nói: “Linh Tê bị đuổi xuống núi, cho dù lúc trước vương phi có ý tốt muốn cho hắn trở về dưỡng thương, nhưng không ai ngờ rằng hắn lại vì vậy mà thân bại danh liệt, cho dù thân ở trong khốn cảnh vẫn một lòng muốn hướng Thang Tuyền sơn cảnh báo.”
“Vương phi có lỗi với Linh Tê, chưa kể Thanh Cáp vì chuyện này mà võ công mất hết, đồi bại lâu ngày, với tính tình của vương phi, cho dù miệng nàng không nói, trong lòng nhất định muốn mau chóng để bọn họ khôi phục như xưa. Vương phi luôn không thích nợ ân tình, với vương gia như vậy, với công tử như vậy, đối với người khác cũng là như thế.”
“Cho dù ngài cưỡng ép tìm vương phi trở về, với tính tình và năng lực của nàng cũng sẽ trăm phương nghìn kế trốn thoát, đến lúc đó công tử không chỉ sẽ bất hòa với vương phi, kế hoạch giả chết của Thiêm Hương lâu cũng sẽ thất bại trong gang tấc… Công tử luôn thông minh thấu hiểu, nhất định không muốn mình đi đến trình độ như vậy với vương phi, có đúng không?”
Không khí như lâm vào sự ngưng đọng lạnh lẽo, ngay cả tiếng hô hấp cũng ngừng lại. Gió núi gào thét thổi qua, cào vào đầu xương người khiến sinh đau.
Mặc Hạc không hiểu đánh một cái rùng mình, vô cùng tưởng nhớ vương gia, cho dù hắn có tức giận đến đâu, đáy lòng vẫn coi bọn họ là huynh đệ, có giới hạn của hắn.
Thế nhưng, người đang đứng trước mắt là Tiêu Sở không thể đoán trước, đặc biệt là lần tỉnh lại này, không giống với sự tiêu sái tùy ý trước đó, ngược lại thêm một vệt xâm lược tính cực mạnh.
“Mặc Hạc, ngươi luôn trầm mặc ít nói, những lời này…” Tiêu Sở đột nhiên cười như gió xuân ấm áp, cúi đầu nhìn tới, “hắn dạy ngươi nói sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT