Tuệ nương sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, không có chút huyết sắc nào, mắt nhìn được chứ sẽ biết nguyên khí đại thương, ngay cả nói chuyện cũng hơi thở mong manh.
Nàng mang theo nhất sợi nhỏ bảo vệ ngạch, trên trán mồ hôi đều ướt thấu sợi tóc, nhìn thấy Đan nương một phút này, nàng hai con ngươi dọn địa một chút sáng lên, Đan nương còn chưa tới trước mặt, nàng đó là không kịp chờ đợi đưa tay ra: “Tốt muội tử……”
Tuệ nương nắm chặt lấy nàng, lạnh lẽo như băng, nhưng lại có sức lực hơn nàng tưởng, như người chết đuối vớ được cọng cỏ cứu mạng, không chịu buông tha.
Nhưng nhìn Tuệ nương nước mắt lưng tròng, Đan nương cũng không đành lòng.
Thế đạo này, cuối cùng vẫn tàn khốc với nữ tử.
Đan nương chưa kịp mở lời, một bà vú bên cạnh đã vội nói: “Ta tốt nãi nãi, ngài không thể khóc nữa, khóc nhiều sẽ sinh bệnh, về sau khó điều trị lắm.”
Nói rồi, bà ta lại cầm một chiếc gối lên, cuối cùng cũng khiến Tuệ nương phân tâm, không khóc được nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT