Cát thị đón ra tới, lời nói cũng không nhiều lời, trơn tru mà từ trong nồi lấy ra nóng lên được chứ đồ ăn màn thầu bưng lên bàn, lại cho Trượng Phu thêm một bầu nóng hổi nước trà.
Trời chưa hửng sáng, Thẩm Quản sự đã bước ra cửa. Bụng đói đến mức chịu không nổi, bà ta liền rót một chén rượu, uống cạn rồi ăn nửa cái bánh bao cho đỡ dạ. Sau đó, bà ta thở hổn hển nói: "Ngươi cứ yên tâm đi, chuyện của Cam quả phụ ta đã thưa với phu nhân rồi."
Cát thị nghe vậy không khỏi thở dài: "Vậy cũng tốt. Ta thấy mẹ góa con côi nhà họ thật đáng thương. Nếu không tìm được chỗ nương tựa tốt, sau này cuộc sống của họ thật chẳng biết phải sống làm sao."
Dù cuộc sống ở trang trại cũng không tệ, nhưng nhà nào cũng phải ra sức làm lụng mới được.
Nhà họ không có đàn ông, chỉ còn một quả phụ và hai đứa trẻ. Hai đứa trẻ này, một đứa ba tuổi, một đứa năm tuổi, thì làm được gì chứ?
Trẻ con còn nhỏ, mọi người cũng không thể cưu mang họ mãi được. Coi như bây giờ ngày tháng có khá hơn, cũng không ai muốn lấy của ăn của để trong nhà đi nuôi con người khác.
Lại nói, những nhà nông này cũng chẳng phải ai nấy đều nhân hậu từ tâm. Trước cửa nhà quả phụ vốn đã nhiều lời ra tiếng vào, hơn nữa Cam Nương Tử còn trẻ lại xinh đẹp, trong trang trại không phải không có kẻ nhòm ngó nàng. Nếu như bị chủ nhân bề trên chèn ép, e là còn có chuyện ồn ào bên cạnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play