Đan Nương cười: “Ta xinh đẹp hơn tỷ tỷ, nhưng ta là kẻ ngốc nha. Tỷ tỷ có nguyện dùng thân phận đích nữ của mình đổi với ta một cái không?”
Tuệ nương ngây người: “Ngươi bỏ được khuôn mặt này sao?”
“Cái này có gì mà không bỏ được? Nếu có thể dùng khuôn mặt này đổi lấy cha và cực lớn thương yêu, đổi lấy thân phận cao quý của con vợ cả, đổi lấy cơ hội không cần lưu lại Vân châu, ta vì sao không đổi?”
Dưới ánh trăng tuyết sắc, nàng cười rạng rỡ, như mỹ ngọc sinh vựng, khó vẽ khó tô.
Nhưng lời này cũng nhắc nhở Tuệ nương.
Đan Nương dù xinh đẹp thì đã sao, nàng đã gả cho Thẩm gia, tuyệt đối không có khả năng cùng bọn họ lên Kinh. Đời này chỉ có thể trông chừng một kẻ mù lòa qua ngày. Vân Châu thành này tuy khá, nhưng đâu có thể so sánh với sự phồn vinh phú quý của Thánh Kinh.
Nghĩ vậy, oán khí trong lòng Tuệ nương tiêu tan một chút: “Hừ, người đi mà nằm mơ! Ngươi đời này chính là con thứ mệnh, không thuộc về ngươi thì đừng hi vọng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT