Trên mặt tuyết in đầy những dấu chân lộn xộn, có vẻ còn rất mới. Rõ ràng, ngay trước khi bọn họ đến, nơi này vẫn còn có người thưởng mai.
“Tiểu Lục, không ngờ ngươi lợi hại đến vậy. Từ góc đài xa đến đây chừng sáu, bảy trượng mà ngươi vẫn có thể bắn thủng cây này! Lúc trước là ta đã nhìn lầm ngươi.”
Cổ Nguyên Chu cắt ngang lời người đó: “Không phải hắn bắn thủng, nơi này còn có người khác.” Hắn cẩn thận nhặt mũi tên lên, đôi mắt trũng xuống: “Đi về trước đi, đừng ở đây chơi nữa, kẻo làm khách nhân khác bị thương.” Nói xong, hắn sải bước đi thẳng, xoay người rời đi.
Ngoài vườn hoa, Tuệ nương ôm ngực vẫn chưa hoàn hồn: “Làm ta sợ chết khiếp… Ta còn tưởng rằng sẽ không toàn mạng.”
Không đợi Đan nương nghĩ xem nên nói gì cho phù hợp thân phận để dỗ dành, Tuệ nương đã nói: “Người có thể bắn tên chắc chắn là một thiếu niên phong thái bất phàm, lợi hại như vậy, ngày sau tất có thể thành đại khí! Nếu có dung mạo khôi ngô, gia thế tốt lại còn chưa hôn phối thì còn gì bằng.”
Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của nàng, các nha hoàn đều im lặng.
Đan nương: “Ngươi có phải có xu hướng bị ngược đãi không…?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play