Không có những phi tần khác giễu cợt, Hoàng hậu liền mở miệng giải thích, nói rằng lần ban thưởng này là do Thánh thượng tự mình chọn, người ngoài không được can thiệp. Một câu nói ngắn ngủi, thể hiện sự mỏng manh, lạnh nhạt. Ai ai cũng là người tinh ranh, quen với việc mượn gió bẻ măng. Thấy Quỳnh Phi thất thế, đám đông vốn đang hăng hái như nhà bếp bốc lửa lập tức nguội lạnh. Dù sao nàng cũng còn có một đứa con trai là Thái tử Đông cung, trong thời gian ngắn sẽ không hoàn toàn yên ổn, trong cung nàng cũng không bị đối xử quá tệ. Nhưng chỉ là không bị đối xử quá tệ mà thôi… Sự chênh lệch này, làm sao Quỳnh Phi có thể nhịn được?
Sau khi phái người đi nghe ngóng tỉ mỉ, nàng mới biết chuyện tốt mà người cháu gái mình đã làm. Vừa nghe xong, Quỳnh Phi đã tức giận đến rơi cả chiếc bình ngọc trắng đựng trà. Vừa rồi còn dồn hết tâm sức cho Thuận Lệnh huyện chủ, giờ đây Quỳnh Phi liên tục cười lạnh: “Ta đúng là mù mắt, nhìn không ra ngươi có chủ ý lớn. Xem ra, ta không cần phải thay ngươi bày mưu tính kế gì nữa, ngươi tự mình có thể xử lý mọi việc đâu ra đấy.”
Thuận Lệnh huyện chủ choáng váng. Hai mắt nàng đờ đẫn, nước mắt không còn chảy ra được nữa. Trái tim nàng trống rỗng, như không biết bến bờ, như chiếc thuyền trôi lạc không phương hướng, cô đơn và bất lực.
“Cô cô…”
“Đừng gọi ta cô cô!”
Quỳnh Phi nhức đầu, xoa trán không ngừng, nhắm chặt mắt đầy phiền não. Trước khi kết thúc chủ đề này, nàng chỉ nói một câu: “Nhìn thì ngon nhưng không dùng được, đúng là bùn nhão không dính tường!”
Thuận Lệnh huyện chủ mềm nhũn cả người, bất lực ngồi phịch xuống đất, không còn sức đứng lên nữa. Ngày hôm đó lắng xuống, không đầy mấy ngày, Hoàng thượng đã hạ chỉ, đoạt đi thân phận của Thuận Lệnh huyện chủ, tước bỏ phong hào, biếm làm thứ dân. Đối với đạo chỉ dụ này, Quỳnh Phi không hề ngạc nhiên, rất bình tĩnh tiếp nhận. Nhưng Thuận Lệnh huyện chủ, bây giờ đã không còn là huyện chủ, mọi người đều gọi nàng là Ông cô nương (họ gốc của Quỳnh Phi là Ông). Từ một huyện chủ cao cao tại thượng, giờ đây lại rơi vào thân phận bình dân, Ông cô nương tất nhiên không thể chịu được. Nhưng không chịu được cũng đành chịu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play