Nghe đến đây, Đan Nương thở phào nhẹ nhõm: “Cái kia còn tốt.”
Nam Ca cười nói: “Cũng không phải, thẩm nương cũng là nhìn thấy nhà trai tặng sính lễ đến đây mới đi, lúc này mới an lòng, nếu không, sợ là mấy năm tới đều lo lắng đây.”
“Cũng đúng, có một người anh em tốt thật là khác hẳn.” Nhĩ Nhã không ngừng hâm mộ.
“Ngươi cũng muốn có huynh đệ?” Đan Nương hỏi. Không phải nói cái thời đại này trọng nam khinh nữ sao? Vì sao còn muốn huynh đệ đến phân chia tài sản với mình?
Nhĩ Nhã nghiêm túc gật đầu: “Ta cùng với Tân Nha không có huynh trưởng, trong nhà cha mẹ cũng đã sớm đi rồi. Nếu bây giờ còn có huynh đệ ở, cũng không tính là không có nhà……”
Nghe lời này, Đan Nương cảm thấy lòng nặng trĩu. Đúng vậy, nếu chỉ là con gái độc nhất, mấy chục năm sau khi nàng và Thẩm Hàn Thiên không còn nữa, Ngọc Tả Nhi chẳng phải là cô độc một mình trên đời này sao? Nếu gả được người chồng tốt, cuộc sống có lẽ sẽ tốt hơn một chút, nhưng cuộc đời dài như vậy, biến số quá nhiều, không thể gửi gắm tất cả hy vọng vào người chồng.
Đan Nương suy nghĩ, chợt cảm thấy kế hoạch chỉ có một đứa con gái của mình có chút sơ sài. Con người phải có tầm nhìn đại cục, bây giờ nàng không phải là một phần tử tích cực sống dưới hồng kỳ, muốn sống, đương nhiên phải tính toán nhiều phương diện. Nghĩ như vậy, nàng buồn đến đau cả đầu. Liệu có nên đưa kế hoạch sinh hai con vào danh sách quan trọng, hay vẫn nên chuẩn bị thứ khác cho con gái? Nhất thời, nàng không có chủ ý.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play