Hoằng Huy được Lý Đức Toàn cung kính dẫn vào Càn Thanh cung.
Vốn là đứa trẻ an tĩnh ngoan ngoãn, giờ phút này lại tựa như một viên pháo nhỏ bị châm lửa, đột nhiên lao thẳng vào điện. Vừa nhìn thấy Khang Hi đang ngồi bên cạnh, gương mặt nhỏ của hắn liền căng chặt, chưa kịp hành lễ đã bổ nhào vào lòng Tư Phức, không kiềm được mà nức nở từng tiếng.
“Ngạch nương…”
Tư Phức hoảng hốt, không kịp hỏi han điều gì, chỉ vội vàng đưa tay vuốt nhẹ đỉnh đầu hắn, giọng nhu hòa khẽ dỗ dành:
“Hoằng Huy đừng sợ, ngạch nương ở đây.”
Nghe thấy tiếng nói dịu dàng quen thuộc, được ôm vào lồng ngực thân quen từ thuở nhỏ, trái tim đang hoảng loạn của Hoằng Huy rốt cuộc cũng tạm bình ổn lại.
Hắn không rõ rốt cuộc dạo gần đây đã xảy ra chuyện gì. Không hiểu vì sao phụ thân và mẫu thân lại đột nhiên chia lìa, càng không hiểu vì cớ gì mẫu thân lại bị vị hoàng đế mà hắn kính trọng phong làm Hoàng hậu, còn bản thân thì trở thành con trai của hoàng đế, mang danh “hoàng tử”.
Tất cả những biến cố ấy, đối với một đứa trẻ vừa tròn sáu tuổi mà nói, thực quá mức đột ngột và khó lòng tiếp nhận. Cho đến tận lúc này, hắn vẫn còn mơ hồ ngây dại, không biết phải ứng xử ra sao.
Hắn lo cho mẫu thân. Tuy chưa hiểu rõ thế sự, nhưng hắn cũng lờ mờ nhận ra từ “phúc tấn” thành “Hoàng hậu” là một bước biến chuyển kinh thiên động địa, chẳng phải chuyện bình thường. Hắn không lo cho phụ thân, càng không lo cho tương lai của chính mình, điều duy nhất khiến lòng hắn rối bời chính là: mẫu thân có thật lòng tự nguyện hay không.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT