Còn ba tháng nữa là cốt truyện bắt đầu, Ô Nhạc Trừng phát hiện người ở đây cũng không đáng sợ lắm, lá gan cũng trở nên càng lúc càng lớn.

Chỉ cần bên kia sân bóng không có người, em lập tức cầm chiếc xẻng nhỏ mà em mượn được từ thợ làm vườn ra ngồi xới đất trước căn nhà.

Thợ làm vườn đồng ý tìm cho em một ít giống hoa, Ô Nhạc Trừng cũng muốn một căn nhà có vườn hoa.

Mỗi ngày, sau khi trở về từ phòng tranh của Giang Duật Ngôn, em sẽ lập tức cầm chiếc xẻng nhỏ bắt đầu bận rộn, thợ làm vườn cũng sẽ ngẫu nhiên trộm chạy tới giúp em.

Anh ta ở cùng Ô Nhạc Trừng lâu rồi, cũng không còn nói lắp nữa, nhưng vẫn rất dễ dàng đỏ mặt, "Gần đây ngài về ngày càng muộn."

Thợ làm vườn lo lắng, hỏi, "Là cậu chủ Giang làm khó ngài sao?"

Ô Nhạc Trừng lắc đầu, em liếʍ khóe môi một chút, "Anh ấy không làm khó em, ngược lại còn cho em ăn bánh kem rất ngon."

Cho nên gần đây em mới về muộn như vậy.

Bờ môi Ô Nhạc Trừng bị em liếʍ vừa ướt lại vừa hồng, thợ làm vườn ngơ ngác nhìn đến mức ngây người.

Có tiếng vui đùa ầm ĩ truyền ra từ một con đường đến sân bóng, Ô Nhạc Trừng như động vật nhỏ cảnh giác ngẩng đầu lên, xa xa nhìn thấy mấy bóng người cao lớn, em thả xẻng xuống, xoay người chạy vào trong phòng.

Ô Nhạc Trừng trốn ở sau cửa, nhỏ giọng nói với thợ làm vườn: "Em phải trốn rồi, anh cũng mau trở về đi ạ."

Em vẫn chưa tiếp xúc với những cậu chủ alpha nào khác ngoài Giang Duật Ngôn, nhưng nhìn cơ thể cao lớn cùng với bộ dáng hung ác lúc bọn họ chơi bóng rổ, em có hơi sợ hãi.

Trước khi cốt truyện bắt đầu, em cũng không muốn tiếp xúc với bọn họ.

Thợ làm vườn lưu luyến rời đi.

Trên sân bóng rổ.

Có người tháo ba lô, ném áo khoác xuống sân, phát ra từng tiếng phanh phanh phanh như động đất.

"...... Ngày nào cũng ngốc nghếch bên cạnh tên thợ làm vườn đó."

"Lá gan em ấy vẫn còn nhỏ vậy à? Đã qua bao nhiêu ngày rồi, vừa thấy chúng ta đến vẫn chạy đi mất."

"Tên thợ làm vườn kia là nhà ai? Đuổi đi đi, nhìn ngứa mắt chết đi được."

"Ai mà chẳng biết trồng hoa chứ, hừ."

Các alpha cao lớn tụ lại lẩm nhẩm lầm nhầm, sự không vui trong mắt như sắp tràn ra ngoài.

Sở Lệ đập bóng rổ vài cái, thấy bọn họ vẫn còn tụ lại, nhíu mày, không vui nói: "Có chơi không?"

Mọi người im lặng, liếc nhìn nhau, một alpha tóc xanh đi lên, cậu ta vẫn còn khá giận, "Anh Sở à, anh nói thử xem, em và tên thợ làm vườn kia ai đẹp trai hơn?"

Hai ngày trước, cậu ta đã từng lén lút đến gần căn nhà màu trắng đó, nhưng còn chưa nghĩ ra nên đến gần thiếu niên như thế nào, thiếu niên vừa thấy cậu ta đã lập tức xoay người chạy đi, ngay cả rèm cũng kéo lại kín mít.

Lúc ấy lửa giận của cậu ta đã dâng lên rồi!

Tức giận đến mức làm cậu ta cầm chiếc xẻng thiếu niên ném xuống xới đất thêm một lần nữa!

Nếu không phải cậu ta không biết trồng hoa, thế nào cậu ta cũng phải trồng ra một vườn hoa bát ngát để thiếu niên nhìn thấy.

Sở Lệ đen mặt, bóng rổ đập xuống sân không ngừng.

Tóc xanh nhớ lại Sở Lệ không thích Ô Nhạc Trừng, cười gượng một tiếng, không dám nói chuyện với anh nữa, vội vàng nói với những người khác, "Chơi bóng, chơi bóng thôi!"

Tâm trạng của Sở Lệ rất khó chịu, trận bóng này anh chơi rất hung, phải nói là hoàn toàn nghiêng về một phía, những người bên đội còn lại nội tâm kêu rên nhưng lại không dám thể hiện ra bên ngoài, chỉ có thể tiếp tục chơi bóng.

Mãi cho đến khi trời dần tối, tốp người trên sân bóng mới lục tục rời đi.

Ô Nhạc Trừng lúc này vẫn luôn ngồi trước cửa sổ nhìn chăm chú, em chưa từng chơi bóng rổ, vậy nên em rất hứng thú với bộ môn này.

"Trông cái đó chơi rất vui."

9364 nói: 【 Bọn họ đều đi hết rồi, ngài có thể xuống đó chơi. 】

Ô Nhạc Trừng rất dao động, nhưng em không có bóng rổ, em đang muốn lắc đầu, ánh mắt lại đột nhiên nhìn thấy cái gì đó, a một tiếng.

Em chạy xuống cầu thang, mở cửa đi ra ngoài, một đường chạy đến sân bóng, khom lưng sờ sờ dưới ghế dài, một quả bóng rổ màu cam lăn ra.

Ánh mắt Ô Nhạc Trừng sáng lên, em ôm quả bóng rổ lên, học theo những alpha đó mà vỗ vỗ bóng xuống sân.

Nhưng bóng rổ ở trong tay em lại rất không nghe lời, vỗ xuống chưa được hai cái đã lăn đi rồi.

Ngón tay em dính bụi hẩn, có hơi dơ, nhưng thiếu niên lại cong mắt, tròng mắt xinh đẹp như đá quý, cười lên cực kì ngọt.

Bóng rổ lăn một đoạn trên sân, thẳng đến khi nó lăn trúng một đôi giày chơi bóng màu trắng, dừng hẳn lại.

Tầm mắt của Ô Nhạc Trừng vẫn luôn đuổi theo quả bóng rổ, thấy vậy, nụ cười trên mặt tạm dừng một chút, em lén lút ngước mắt lên nhìn, lại đối diện với một đôi mắt hung ác mười phần.

Tay Sở Lệ ôm ngực, nhìn chăm chú vào thiếu niên cách đó không xa, bóng dáng cao lớn của anh hoàn toàn che khuất Ô Nhạc Trừng.

Lúc trước chỉ từng thấy ảnh, hiện tại người thật đang đứng ở trước mặt, Sở Lệ phát hiện đối phương nhìn còn thanh thuần sạch sẽ hơn trong ảnh rất nhiều.

Nhưng Sở Lệ lại không thể hiểu được mà cảm thấy em quyến rũ.

Vừa ngoan lại vừa da^ʍ.

Rõ ràng là anh không có chút kinh nghiệm nào ở phương diện này, nhưng trong đầu lại hiện lên chữ thô tục kia.

Anh trúng tà rồi hả?

Tâm trạng Sở Lệ rất khó chịu, biểu cảm càng thêm hung dữ, anh nhấc chân dẫm lên bóng rổ, cười lạnh nói: "Quả bóng là của cậu sao? Cậu cứ vậy mà chơi à?"

Ô Nhạc Trừng nhỏ giọng xin lỗi, "Xin lỗi anh."

Sở Lệ cười nhạo một tiếng, "Giọng gì mà nhỏ vậy, chưa ăn cơm à?"

Anh đá văng quả bóng rổ ra, nhấc chân đi về phía Ô Nhạc Trừng.

Não Ô Nhạc Trừng trống rỗng, em theo bản năng mà xoay người chạy đi.

Sở Lệ sửng sốt một chút, nhưng giây tiếp theo, ánh mắt đột nhiên hưng phấn lên, bản năng đuổi theo con mồi của alpha làm anh gấp không chờ nổi mà muốn xông lên hạ gục con mồi, dùng răng nanh cắn sau cổ em, chặt chẽ đè em xuống dưới thân.

Chỉ là suy nghĩ một chút, Sở Lệ đột nhiên có chút chịu không nổi.

Tác giả có lời muốn nói:

Theo đuổi vợ yêu, chính là bản năng của chó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play